Chương 1636
“Đan dược!” Trình Kiều nói xong, đặt một viên đan dược sáng lóng lánh lên trên bàn.
Ngay lập tức, một luồng khí tức thơm tho tươi mát tràn ngập ra.
Khi những người xung quanh ngửi thấy, lập tức có một loại cảm giác sảng khoái tinh thần.
Thanh niên áo trắng đột nhiên ngừng bút, có chút không dám tim mà nhìn viên đan dược đó, một phút trôi qua, anh ta mới thở ra một hơi dài.
“Đây, đây là linh đan cực phẩm.”
Người thanh niên lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Trình Kiêu.
Sau đó, dường như cảm thấy Trình Kiêu còn quá trẻ, không giống người có thể luyện chế ra linh đan cực phẩm.
Thế là, anh ta cau mày hỏi: “Anh muốn dùng viên linh đan cực phẩm này đổi thứ gì?”
Trình Kiêu nói: “Tôi cần dược liệu.”
“Dược liệu gì? Có lẽ Dược Thần Cốc tôi không có dược liệu gì có thể trao đổi với anh.” Người thanh niên nói “Yên tâm đi, dược liệu mà tôi muốn đổi không phải là vật trân quý gì, chỉ là cần rất nhiều loại thôi, Dược Thần Cốc nhất định sẽ có.”
“Được.” Người thanh niên kia nói.
Ngay khi Trình Kiêu thông qua xét duyệt, chuẩn bị bước vào cổng Dược Thần Cốc, Cậu Nghiêm luôn ngồi phía sau đột nhiên bước tới.
“Đợi đã!” Cậu Nghiêm trầm mặt kêu lên.
Người thanh niên xét duyệt cau mày, có điều đối với Cậu Nghiêm, anh ta cũng không tiện đắc đội.
“Có chuyện gì sao?” Người thanh niên xét duyệt nghiêm túc hỏi.
Cậu Nghiêm nhìn chằm chằm Trình Kiêu: “Nhóc, sao tôi cảm thấy cậu có chút quen mắt?”
Sau đó, ánh mắt anh ta lại nhìn về phía Tiểu Cúc bên cạnh Trình Kiêu.
Trình Kiêu có thể cảm thấy rõ ràng cơ thể của Tiểu Cúc co rúm lại lui về phía sau người mình.
“Là cô! Tôi nhận ra cô rồi, cô chính là người ăn mày hôm qua đã quỳ ở trước cổng Dược Thần Cốc!” Cậu Nghiêm đột nhiên lớn tiếng nói.
Mặc dù Tiểu Cúc không thể nghe thấy lời nói của anh ta, nhưng từ biểu cảm của anh ta, Tiểu Cúc có thể phán đoán được rằng thân phận của mình đã bị Cậu Nghiêm nhận ra rồi.
Nhìn thấy phản ứng của Tiểu Cúc, Cậu Nghiêm càng chắc chắn hơn về ý nghĩ của mình, anh ta nhìn chăm chằm vào Trình Kiêu với vẻ mặt đắc ý, cười lạnh nói: “Cậu chính là tiên nhóc hôm qua đã đánh tôi.”
“Hừ, đừng tưởng rằng cậu thay đổi diện mạo rồi thì tôi sẽ không nhận ra cậu.”
“Tôi đã nói rồi, chỉ cần có tôi ở đây, cậu đừng mơ có thể vào được.
cổng của Dược Thần Cốc!
Người thanh niên phụ trách xét duyệt kia khẽ nhíu mày, nhìn Cậu Nghiêm, nói với vẻ nghiêm túc: “Anh ta đã thông qua xét duyệt, hơn nữa giá trị của viên đan dược trong tay anh ta rất cao, nếu anh chặn anh ta lại bên ngoài, Cốc chủ biết được nhất định sẽ không tha cho anh”
Cậu Nghiêm cười lạnh: “Đan dược gì chứ? Cậu ta nào có đan dược gì chứ. Chính là một viên thuốc giả mà thôi.”
Người thanh niên xét duyệt lạnh lùng nói: “Anh đây là đang nghỉ ngờ trình độ của tôi sao.”