Chương 1635
Chàng trai cười khà khà, ra dấu với Trình Kiêu.
Trình Kiêu nói: “Muốn tiền?”
Người thanh niên gật gật đầu: “Chuẩn luôn!”
“Bao nhiêu tiền? Ba mươi triệu?” Trình Kiêu hỏi.
“Không, ba trăm triệu!” Thanh niên nghiêm túc nói.
Trình Kiêu khinh thường nói: “Anh chỉ giúp tôi thông qua cửa xét duyệt mà muốn ba trăm triệu?”
Tuy rằng tiền bạc đối với Trình Kiêu mà nói chỉ là một con số, nhưng nghe thấy người thanh niên mở miệng đã là ba trăm triệu, vẫn là khiến trong lòng dâng lên một tia giễu cợt.
Ba trăm triệu, theo tiêu chuẩn tiền lương hiện tại của Á tộc, tương đương với một người nhịn ăn nhịn uống mà làm trong hai năm trời.
Người thanh niên này thực sự dám mở miệng yêu cầu đấy!
Người thanh niên nói: “Chê nhiều? Con số này đã rất ít rồi. Anh phải biết, hễ thông qua người xét duyệt, về cơ bản đã có thể trao đổi được đan dược với Dược Thần Cốc rồi, ra ngoài bán lại, có thế nào cũng có thể kiếm được mấy trăm triệu.”
“Nếu anh thậm chí không qua được cửa xét duyệt thì anh cũng đừng nghĩ đến cái gì nữa.”
Trình Kiêu lạnh lùng nói: “Không cần nữa, tôi nghĩ tôi có thể thông qua được xét duyệt.”
Người thanh niên cười một tiếng: “Rất nhiều người đều nói như: vậy, nhưng đợi đến lúc bọn họ không qua được cửa xét duyệt rồi lại đến tìm tôi thì sẽ không phải con số này nữa.”
“Vậy là bao nhiêu?”
“Ba tỷ!” Thanh niên cười lạnh, nói.
Trình Kiêu không nói nữa, người thanh niên cũng không thuyết phục nữa, cười lạnh một tiếng: “Đợi đến lúc anh không thông qua được xét duyệt rồi lại đến tìm tôi thì giá gấp mười lần, suy nghĩ cho kỹ”
Nói xong, anh ta xoay người rời đi, tìm mục tiêu tiếp theo.
Đội ngũ rất nhanh đã giảm xuống chỉ còn hai người, chẳng mấy.
chốc đã sắp đến lượt Trình Kiêu rồi.
Trong số mười ba người phía trước, chỉ có năm người thông qua.
Xem ra, sự xét duyệt của Dược Thần Cốc vô cùng nghiêm ngặt.
Chẳng trách có thể sản sinh ra công việc kinh doanh giống như.
chàng trai trẻ kia vừa nãy.
Cuối cùng cũng đến lượt Trình Kiêu rồi.
Người phụ trách xét duyệt là một thanh niên áo trắng, sắc mặt rất lạnh lùng, nhìn ai cũng mang theo dáng vẻ không thuận mắt.
Trước mặt anh ta có một cái bàn, bên trên có đặt một cuốn sổ đăng ký, anh ta đang dùng bút ghi chép lại thông tin gì đó.
Khi đến lượt Trình Kiêu, người thanh niên thậm chí không them nhìn Trình Kiêu lấy một cái, hếch mũi lên trời và nói: “Người tiếp theo!”
Trình Kiêu bước lên phía trước, người thanh niên kia cúi đầu, tiếp tục viết gì đó và hỏi: “Làm gì?”
“Xin thuốc.” Trình Kiêu lãnh đạm nói.
“Dùng cái gì trao đổi?” Thanh niên xét duyệt vân cúi đầu, tiếp tục viết.