Chương 1613
Vương Trạch mỉm cười: “Không lấy lại được.”
“Đị thôi!”
Trong Cửu Phong Nhạn Đấng, đám người Chân Vũ Tông nhìn hai người Trình Kiêu vẫn bình yên vô sự ở phía dưới, trên khuôn lộ rõ vẻ hoảng sợ.
“Bọn họ vẫn còn là con người hay sao?”
“Thế mà cũng không chết!”
Lý Huyền Phong lộ vẻ khiếp sợ, nhưng rõ ràng ông ta suy nghĩ nhiều hơn và sâu xa hơn so với những người khác.
“Lập tức trở về tông môn, mang theo những thứ quan trọng nhất, lập tức rời đi”
“Nhanh”
Nếu ngay cả Chân Võ Cửu Tiệt Trận cũng không thể giết được Trình đại sư, như vậy tiếp theo toàn bộ Chân Vũ Tông khẳng định phải đối mặt với sự trả thù của Trình đại sư.
Lý Huyền Phong thân là người đứng đầu một tông, ánh mắt quả thực đủ xa.
Chỉ tiếc, ông ta không nên để đệ tử trở về lấy đồ.
Theo bản chất con người, một khi trở về để mang theo một cái gì đó, sẽ phải đối mặt với khó khăn trong việc lựa chọn, sau đó trì hoãn thời gian.
Thậm chí, ngay cả bản thân Lý Huyền Phong cũng không biết nên mang đi cái gì.
Còn Trình Kiêu dẫn theo Thư Nam đã đi tới trước đại điện của Chân Vũ Tông.
Trình Kiêu và Thư Nam đứng trước đại điện Chân Vũ Tông, nhìn mấy tên đệ tử vội vội vàng vàng xách hành lý rời đi.
“Xem ra bọn họ đã nhận ra nguy hiểm.” Thư Nam cười khẩy, nói.
Trình Kiêu mặt không cảm xúc, bóng hình chợt lóe, ngăn lại mấy tên đệ tử đang chuẩn bị rời đi.
“Dẫn tôi đi tìm tông chủ của các anh.” Trình Kiêu thản nhiên nói Những đệ tử này đều đã nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của Trình Kiêu và Thư Nam trong màn ánh sáng đại trận ở cấm địa sau núi.
Đặc biệt là thần uy cái thế của Trình Kiêu, càng khiến cho tất cả đệ tử của Chân Vũ Tông suốt đời khó quên.
“Là.. là anh!”
Sắc mặt mấy đệ tử Chân Vũ Tông tràn đầy khiếp sợ, sững sờ mấy giây rồi xoay người chạy trốn.
“Quay lại!” Giọng điệu của Trình Kiêu bình thản, lại giống như có ma lực, mấy đệ tử kia lập tức dừng lại “Dẫn tôi đi tìm tông chủ của các anh.” Trình Kiêu lặp lại lời nói vừa rồi.
Mấy tên đệ tử vâng vâng dạ dạ, hai chân đã run lẩy bẩy.
Thư Nam hừ lạnh một tiếng: “Còn không mau dẫn đường!”
“Vâng, chúng tôi dẫn ngài đi gặp tông chủ.”
Mấy tên đệ tử khúm na khúm núm gật đầu.
Hai người Trình Kiêu đi theo mấy tên đệ tử đến trước một căn biệt thự nhỏ ở phía sau đại điện.
“Nơi này chính là chỗ ở của tông chủ chúng tôi.” Tên đệ tử kia cúi đầu, cẩn thận dè dặt nói ra, lo sợ chọc giận Trình Kiêu.
“Được rồi, các anh có thể đi” Trình Kiêu thản nhiên nói.
Mấy tên đệ tử ngơ ngác nhìn nhau, ngay sau đó, vui mừng khôn xiết: “Cảm… cảm ơn ngài!”
Mấy tên đệ tử nhanh chóng chạy đi.