CHƯƠNG 1015
Yến Bắc Phi giật mình, không dám tin nhìn qua Trình Kiêu, khinh thường cười lạnh nói: “Tiểu tử, tôi thừa nhận, thực lực cậu không tệ, thế mà dám giết cà kiếm hầu bên cạnh cha tôi.”
“Nhưng, ông ta chỉ là một kiếm hầu bên cạnh cha tôi, nói trắng ra là chính là người hầu của ông ấy. Đừng tưởng rằng cậu giết ông ta, thì có thể khinh thường nhà họ Yến. Nếu cậu dám đụng đến tôi, tôi cam đoan hôm nay tất cả mọi người ở đây, toàn bộ đều sẽ bị nghiền xương thành tro!”
Trình Kiêu không để ý ông ta nói gì, một quyền đánh qua.
“Ông nói quá nhiều rồi”
Rầm!
Yến Bắc Phi năm luôn trên tường, sau đó bay xuyên qua vách tường ra ngoài.
Trên vách tường, để lại một hình người to.
Mắt Yến Bắc Phi trừng ra tròn to, đến chết cũng không dám tin, Trình Kiêu dám giết mình!
Cha ông ta là Kiếm Thần đấy!
Ánh mắt Trình Kiêu, lại nhìn về phía Tống Hoa An sắc mặt đang tái xanh.
Tống Hoa An chấn động toàn thân, cảm giác tựa như là bị Tử thần để mắt tới.
Vương Đỗ Lan vội vàng quát bảo ngưng lại: “Trình Kiêu, ông ta chỉ là người bình thường!”
Trình Kiêu hiểu Vương Đỗ Lan lo lắng, cười nhạt một tiếng: “Chủ tịch Vương yên tâm, tôi sẽ không để cho ông ta dễ dàng chết như vậy đâu, tôi sẽ từ từ chơi với nhà họ Tống.
Kiếp trước, hai cha con Tống Hoa An hại nhà anh tan cửa nát nhà, người chết, làm nhục chị Lâm Ngọc đến chỉ còn hơi thở cuối cùng, làm sao anh có thể cứ thế mà giết Tống Hoa An?
Anh muốn người nhà họ Tống giống như anh ở đời trước vậy, nếm thử cảm giác tùng bước bị dồn vào chỗ chết, có toàn lực phản kháng, nhưng chỉ là cảm giác bất lực.
Thâm tâm Tống Hoa An run lên, Trình Kiêu bình thản, lại làm cho ông ta cảm giác được như bị một con rắn kịch độc để mắt tới, có loại cảm giác rợn cả tóc gáy.
Nghe được Trình Kiêu không có ý định giết Tống Hoa An, Vương Đỗ Lan mới thở phào nhẹ nhõm. Giết Yến Bắc Phi còn dế nói, dù sao nhà họ Yến là võ đạo thế gia Thế nhưng, nếu như Trình Kiêu giết Tống Hoa An, vậy thì đồng nghĩa đang khiêu khích tới chính phủ Á tộc.
Vương Đỗ Lan lo lắng Trình Kiêu sẽ khiến chính phủ Á tộc bất mãn “Chúng ta đi thôi!” Vương Đồ Lan nhìn Trình Kiêu nói.
“Được.”
Trịnh Dương tự mình đưa nhóm Vương Đỗ Lan cùng Trình Kiêu rời đi.
Chờ sau khi Trình Kiêu đi, Tống Hoa An mặt mày tái nhợt ngồi trên ghế, toàn thân đã bị mồ hôi thấm ướt, cả người hình như đã mất đi tất cả sức lực.
Mặc dù lần này Tống Hoa An không chết, nhưng tâm ông ta cũng đã chết, bị thủ đoạn lôi đình của Trình Kiêu giết tại chỗ giết!
Một tông sư lĩnh ngộ kiếm ý, lại bị Trình Kiêu tuỳ tiện đánh chết.
Thực lực của Trình Kiêu, là cảnh giới cỡ nào chứ?
Có Trình Kiêu trợ giúp tập đoàn Đông Vương, ông ta còn có thể chống lại Tập đoàn Đông Vương thế nào được nữa?
Nhìn qua thi thể Cổ Nguyệt Hoa trong phòng, Tống Hoa An tâm như tro tàn, yên lặng rời đi.