CHƯƠNG 1014

“Cho mỉ xem cái gì mới thật sự là kiếm ý!”

Một bầu không khí khiến người ta rùng mình tịch diệt, đột nhiên trong phòng lặng ngắt như tờ.

Một thanh đoản kiếm dài nửa xích màu xanh, quỷ dị lơ lửng cách đầu Trình Kiêu một mét.

Thanh đoản kiếm màu xanh so với thanh cự kiếm ba mét của Cổ Nguyệt Hoa, nhỏ hơn nhiều, như là sâu kiến so với voi vậy.

Nhưng, khí tức tản ra từ thanh đoản kiếm màu xanh, lại làm cho tất cả mọi người đều run lẩy bẩy, có loại xúc động quỳ xuống đất cúng bái.

Lưu Tử Hàm có chút hiếu kỳ hỏi: “Ông nội, kiếm của anh ấy ngắn như vậy, có được không?”

Ông Lưu lắc đầu: “Không biết, nhưng ta cảm giác khí thế cây đoản kiếm kia mạnh hơn nhiều so với kia thanh cự kiếm.”

Lâm Ngọc cũng lo lắng nhìn Trình Kiêu, trong lòng đánh giá thấp: “Kiếm ngắn như vậy, có thể đối diện quái vật khổng lồ?”

Tựa như hiểu rõ tâm tư của hai người, giọng Trình Kiêu bình thản nói: “Sức lực chân chính, không phải tăng về lượng, mà là thay đổi về chất.”

Trình Kiêu nhàn nhạt nói xong, một chỉ điểm ra, đoản kiếm màu xanh kia nghênh đón cự kiếm màu hồng của Cổ Nguyệt Hoa đụng vào Chính là tan tác tan hoang, đoản kiếm màu xanh tựa như cắt đậu hũ, chém tới làm cho thanh cự kiếm màu hồng kia vỡ nát.

Sau đó, thế đi không ngừng, xuyên qua lồ ng ngực Cổ Nguyệt Hoa.

Kiếm ý, kỳ thật cũng chính là một loại đại đạo quỹ tích, nói một cách khác, cũng chính là nắm giữ quy tắc thiên địa.

Nhưng, như Trình Kiêu đã nói, Cổ Nguyệt Hoa chỉ là ngẫu nhiên nắm giữ một chút quy tắc bên ngoài đất trời, mà Trình Kiêu đã nắm giữ quy tắc tinh túy của đất trời.

Xem ra mười phần khí thế của Cổ Nguyệt Hoa, chỉ như đậu hũ, cũng không có khả năng tổn thương đến đao nhọn.

Cây đoản kiếm kia của Trình Kiêu mặc dù nhìn qua nhỏ yếu không chịu nổi, nhưng lại đại đạo quỹ tích ngưng tụ chân chính, có thể tuỳ tiện nghiền ép Sát Lục Kiếm Ý của Cổ Nguyệt Hoa.

“AI” Lưu Tử Hàm hoảng sợ quát to một tiếng, cô gái nhỏ nào đã gặp qua chuyện như vậy, không bị dọa ngất đã là quá kiên cường.

Sắc mặt Yến Bắc Phi thay đổi, sợ hãi hô một tiếng: “Cổ tiền bối!”

Gương mặt xinh đẹp của Lâm Ngọc cũng trắng bệch như tờ giấy trong nháy mắt, cô thật không nghĩ tới một kiếm này của Trình Kiêu, nhìn bình thường, thế nhưng lại mạnh như vậy, một kiếm chém giết Cổ Nguyệt Hoa cường đại như Thần Ma!

Vương Đỗ Lan dù sao cũng là xuất thân đại gia tộc, chỉ là sắc mặt hơi kinh hãi, rất nhanh đã khôi phục lại bình tĩnh.

Ông Lưu nhìn thật sâu Trình Kiêu một chút, rung động nói: “Xem ra, công thức canh Đông y bảo vệ sức khoẻ kia, khẳng định chính là của cậu ta. Cũng chỉ có dị nhân cường đại như vậy, mới có thể làm ra công thức thần kỳ đó.

Trong lòng Trịnh Dương run sợ, nhìn qua Trình Kiêu như là gặp quỷ vậy, thẩm đẫm mô hôi.

“Vừa rồi mình khi dễ tập đoàn Đông Vương như vậy, may mắn anh ta không ra tay! Nếu không, mình đâu còn mạng tới giờ!”

Trình Kiêu cũng chưa từng nhìn thi thể Cổ Nguyệt Hoa trên đất, dường như đây vốn không phải một người đượ coi như tông sư thần minh, mà là một thi thể con mèo, một con chó.

Ánh mắt của anh chuyển tới Yến Bắc Phi đang hoảng hốt, thản nhiên nói: “Tới phiên ông!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play