Ô Đào từ chợ phế phẩm trở về liền bắt đầu đi nhặt lõi than, hôm nay kiếm được một đồng một đương nhiên là không ít, nhưng mà mục tiêu mười đồng bảy ngày vẫn là một khoảng cách khá lớn, cô dù có liều mạng làm cả buổi thì tính thế nào cũng không đủ được.

Nhưng cô cũng không có cách nào khác, cô nhỏ như vậy, không có phương pháp kiếm tiền khác, chỉ có thể dựa vào việc nhặt lõi than.

Ngày này trở về, Huân Tử kín đáo đưa cho cô một cái bọc nhỏ, dùng giấy nháp dúm dó bao lấy, bên trong là một thứ gì đó cứng rắn, Ô Đào đoán được đây là tiền, cô nhận, khẽ nói: "Anh Huân Tử, cám ơn anh, về sau nếu như em kiếm được tiền thì em sẽ trả lại cho anh."

Huân Tử: "Anh đã hỏi ba mẹ anh, ba mẹ anh cũng nghe nói, nhưng bọn họ nói, đó là ý của mẹ em, bọn họ cũng không tiện quản nhiều. Trước đó bọn họ kỳ thật đã từng nói là cho em đi học, nhưng mẹ em không trả lời."

Huân Tử được đi học, nhưng mà cũng chỉ học có hai năm, rồi lại ở trong nhà thời gian dài, bây giờ nhìn lại trường học cũng không muốn đi lắm.

Ô Đào: "Ừm, em hiểu rồi, em sẽ nỗ lực."

Tiền tiêu vặt của Huân Tử tổng cộng là hai đồng ba, hiện tại cộng thêm của mình tích lũy và của anh trai cho, Ô Đào đếm, hết thảy có bốn đồng sáu Mao Thất. Ô Đào tính một cái, hình như còn thiếu năm đồng ba Mao ba. Còn có năm ngày nữa, một ngày phải kiếm nhiều tiền như thế, thật sự là khó khăn với Ô Đào.

Cô dùng mười ngón tay cũng không biết tính thế nào, Huân Tử cũng giúp đỡ cô, nhưng cuối cùng cũng chỉ vò đầu không rõ.

Ô Đào cuối cùng cũng nghĩ ra, cô trước tiên sẽ tính năm đồng bằng cách đếm ngón tay, cuối cùng tính ra được là một ngày phải làm được một đồng, còn lại ba Mao ba, một ngày có lẽ được phải làm thêm được sáu phần, tương đương một ngày phải nỗ lực làm được một đồng sáu.

Ô Đào trợn tròn hai mắt, cô cảm thấy ngày nào cũng phải kiếm một đồng rất là khó khăn.

Huân Tử nhìn: "Ô Đào, liều mạng thôi, anh sẽ đi nhặt cùng em!"

Ô Đào gật đầu: "Ừm."

Cô cảm thấy cô rất có thể sẽ không tích lũy được mười đồng, thế nhưng cô cũng không có biện pháp khác, cũng không thể từ bỏ, nên vẫn phải cắn chặt răng cố gắng, không chừng ngày mai sẽ có thể nhặt được rất nhiều rất nhiều!

** ** ** ** **

Ngày hôm sau, ngày thứ ba, Huân Tử cùng Ô Đào đi nhặt than, tìm khắp nơi xong, Huân Tử lại lén lút giúp đỡ Ô Đào, để lại đồ tốt cho cô nhặt. Ô Đào hiểu rõ trong lòng, đương nhiên là rất cảm động.

Bởi vì có Huân Tử giúp đỡ, cộng thêm Ô Đào suốt ngày không ngừng nhặt nên quả nhiên đã nhặt được nhiều hơn. Có một ngày mà nhặt được tận một đồng ba, còn có một ngày nhặt được một đồng hai. Chuyện này khiến cô mừng rỡ vô cùng, cũng dấy lên hi vọng.

Ngày đó nhặt lõi than, bọn họ về nhà có đi ngang qua toà Hồng lâu kia, Ô Đào nhớ tới cậu nam sinh ngày đó, chính là cái cậu nam sinh có cổ áo tuyết trắng.

Cô không nhịn được hỏi Huân Tử: "Đại học Bắc Kinh có phải là một trường đại học rất lợi hại hay không?"

Huân Tử: "Đó là dĩ nhiên, người học ở đại học đó đều là học sinh xuất sắc, về sau chắc chắn sẽ trở thành một nhân vật lớn. Nhưng mà tòa Hồng lâu này không phải là Đại học Bắc Kinh, hiện tại Đại học Bắc Kinh đang ở đường Học Viện, nơi này chỉ là di tích văn hóa, di tích văn hóa chính là nơi để tất cả mọi người đi xem."

Ô Đào không hiểu những thứ này, nhưng cô vẫn không nhịn được nghĩ. Cậu nam sinh kia có lẽ rất lợi hại, cậu ấy có lẽ đã được đi học, biết chữ, lúc tính tiền có lẽ cũng không cần bày ra mười ngón tay như mình.

Có lẽ chỉ cần năm ngón tay là có thể tính ra.

Vào hai ngày cuối cùng, cô chỉ thiếu hai đồng bảy, chỉ cần một ngày làm được một đồng ba Mao năm thì cô sẽ có thể đạt được số tiền kia. Chuyện này khiến toàn thân cô kích động hẳn lên, hận không thể không ngủ nữa mà đi khắp toàn thành phố để nhặt!

Mấy ngày nay Thanh Đồng sau khi tan việc cũng đi nhặt giúp cô, mọi người cùng nhau nhặt, nên nhanh hơn rất nhiều. Chuyện này khiến cô càng thêm phấn chấn, còn thiếu chút nữa thôi, cô nhất định sẽ có thể thành công!

Vào ngày này, cô nửa đêm mới về đến nhà, sau đó chỉ ngủ một lát, rồi liền chạy ra ngoài. Cô muốn liều mạng, muốn đi nhặt lõi than!

Nhưng mà ai biết đêm hôm đó, bên ngoài có gió rất lớn, giống như muốn đánh bật tung cả căn phòng nhỏ. Nhìn ra bên ngoài cửa sổ, còn có tuyết đang rơi xuống, gió gầm thét giống như là đang phát tiết giống như là muốn xé rách bông tuyết, làm bông tuyết tung bay đầy trời.

Cây Hải Đường trụi lủi phía trước cửa sổ nhà cô giống như sắp bị nhổ đến tận gốc, tạp vật bên trong góc viện tử chất đống bị gió thổi bay đi khắp nơi, thậm chí đến cả rau cải trắng được chiếu hương bồ che kín dưới mái hiên cũng bị tung lên.

Ô Đào lập tức trợn tròn mắt, thì thào nói: "Con còn có thể đi nhặt lõi than không?"

Ninh Diệu Hương tức giận nói: "Còn băn khoăn cái này nữa hả, mau dậy đi! Rau cải trắng nhà ta bay rồi!"

Lúc nói đến "Rau cải trắng", bà đau lòng như mất mạng, vội vàng túm áo bông lên muốn xuống giường.

Ô Đào và Thanh Đồng cũng cùng nhau đứng lên, mặc áo bông, đi giày giải phóng, chạy ra ngoài.

Lúc này cả vườn cải trắng đều bị thổi lăn lộn đầy đất, nhà những người khác cũng đều đã tỉnh, mọi người bắt đầu thu dọn cải trắng nhà mình. Ô Đào Thanh Đồng chạy loạn khắp viện, cuối cùng cũng sắp xếp lại được cải trắng nhà mình. Ninh Diệu Hương cầm chiếu hương bồ để che lại cải trắng, nhưng gió quá lớn, chiều hương bồ cũng bị thổi phồng lên.

Thanh Đồng hô to: "Đi đến chỗ tường xây chuyển mấy viên gạch đến đây!" nghe truyện tốt hơn trên app TYT .

Ô Đào lúc này mới nhớ ra, mau chóng chạy đi dời gạch. Ninh Diệu Hương và Thanh Đồng cầm chiếu hương bồ che cải trắng lại. Sau đó một mình Thanh Đồng giữ, Ninh Diệu Hương cũng đi dời gạch, một nhà ba người bận rộn cả buổi, cả người toàn là tuyết với bùn, cuối cùng mới đè được chiếu hương bồ lại.

Nhà những người khác trong viện cũng lần lượt vội vàng làm xong, trong sân rộng đã là lộn xộn một mảnh, bồn rửa mặt rỉ sét bị thổi lăn loạn khắp sân, phát ra tiếng loảng xoảng loảng xoảng. Cái chăn bông mền bị thổi về phía chân tường, hòa cùng với những bông tuyết, điên cuồng vần vũ.

Cả nhà Ô Đào trở lại trong phòng, ai cũng rét đến mức run lập cập. Cô và Thanh Đồng ôm nhau chui vào bên trong chăn, sưởi ấm cho nhau.

Ninh Diệu Hương cũng không dám nằm xuống, nhìn ra cửa kính bên ngoài, cắn răng nói: "Chúng ta mới chỉ đè mấy viên gạch lên, lát nữa nếu như cái chiếu lại bị xốc, cải trắng nhà ta bị đông lạnh thì mùa đông này ăn cái gì đây!"

Sau đó còn nói tiếp: "Nhìn nhà khác, đắp nhiều như vậy cơ mà."

Ô Đào mặc dù đã cóng đến mức tay chân không có tri giác, nhưng mà nghe bà nói như vậy thì vẫn đứng lên đi ra bên ngoài xem. - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT .

Cửa sổ nhà cô hình thoi, cô thông qua cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Bên ngoài gió rất lớn, căn bản không nhìn ra được cái gì. Cô chỉ cảm thấy trong mắt toàn là tuyết bị gió cuốn lấy, còn có cành cây khô của cây Hải Đường ngoài cửa sổ rầm rầm đập loạn.

Cô liền nói: "Phủ vậy là được rồi, cũng chưa chắc nhà khác đã đắp kín hơn."

Ninh Diệu Hương: "Con thì biết cái gì, con nhìn người nhà họ Phan xem, vây quanh cả một vòng gạch!"

Bà buông tiếng thở dài, cũng không nhìn nữa, nhưng mà nghe tiếng gió phía ngoài, chung quy vẫn lải nhải: "Haizz, có đàn ông và không có đàn ông chính là khác nhau như vậy đó, bình thường một mình ta còn có thể kiếm tiền nuôi con, nhưng mấu chốt là đến thời điểm nguy cấp, gió thổi trời mưa cần lao lực, nhà ta không có đàn ông, làm gì cũng mệt cả người."

Ô Đào không nói gì, Thanh Đồng cũng không lên tiếng.

Bọn họ biết một khi Ninh Diệu Hương nói đến cái này, thì đằng sau nhất định sẽ lại bắt đầu kể câu chuyện kia. Đầu tiên là nói lúc ấy tại sao bà lại gả cho cha bọn họ, rồi lại nói tiếp là lúc trước cha bọn họ cũng tạm được, có văn hóa, kết quả sau này vì chơi đùa lung tung, nên mới xảy ra hiện trạng như này.

Ở giữa sẽ giản lược một phần, về việc cha bọn họ là người thế nào bà sẽ không nhắc đến, bà sẽ trực tiếp tiến vào phần thống mạ.

Thống mạ cha bọn họ là đồ khốn, hãm hại cả một đời của bà, thống mạ ông mặc kệ con cái, cuối cùng liền bắt đầu nói mình số khổ.

Trong quá trình này, nếu Ô Đào và Thanh Đồng nói một câu nào, cho dù là an ủi thì bà cũng sẽ đem tất cả lửa giận đối với cha bọn họ phát tiết lên trên người bọn họ.

Cho nên hai đứa bé chẳng đứa nào dám nói chuyện.

Cũng may, mấy lời phàn nàn này nói xong thì sẽ thôi, Ninh Diệu Hương oán giận một phen, rồi lại nằm trong chăn, không có lên tiếng nữa.

Thanh Đồng cũng rất nhanh đã ngủ thiếp đi.

Nhưng mà Ô Đào lại không ngủ được, cô nghe tiếng gió phía ngoài, không ngừng mà nghĩ đến lõi than của mình, nghĩ đến hai đồng bảy mình còn thiếu. Mà ngay trong lúc mấu chốt, nếu không thể ra ngoài nhặt lõi than kiếm tiền thì cô biết lấy tiền ở đâu?

Kỳ thật hai ngày kiếm hai đồng bảy đã không dễ dàng, đã rất là khó khăn, gần như phải đánh bạc cái mạng nhỏ, còn phải dựa vào anh trai và anh Huân Tử giúp một tay, nhưng mà chí ít là vẫn còn có hi vọng, còn có thể thành công. Nhưng nếu như không đi ra ngoài, thì cô không phải sẽ thất bại luôn sao?

Cô lăn qua lộn lại, không ngừng suy nghĩ, đến mức ngủ rồi mà trong mộng cũng toàn là phong tuyết, phong tuyết biến thành con quỷ Nhật Bản, nguyên một đám khiêng thương, đá chân đi lên phía trước. Bước đi, đi tới ngoài cửa nhà cô, đi tới cửa rồi còn muốn tiếp tục đi lên phía trước, mắt thấy giống như muốn vào nhà...

** ** ** ** ** ***

Ngày hôm sau, gió vẫn không ngừng, tuyết cũng không ngừng, không ai dám đi ra ngoài.

Ô Đào đeo giỏ trúc trên lưng thử đi ra ngoài, nhưng vừa đến cửa liền bị gió thổi lảo đảo, cô sợ tới mức phải mau chóng trở về.

Như này thì thật sự không có cách nào nhặt được, cho dù cô không sợ gió thì tro bếp cũng sợ gió, tro bếp bị gió thổi qua thì còn nhặt thế nào nữa.

Hơn nữa với loại khí trời này, những đơn vị kia chưa hẳn đã vội chạy ra đổ tro bếp, không chừng còn tích lũy được.

Ô Đào gấp đến độ cắn ngón tay, cô không biết phải làm sao bây giờ, cô chỉ có con đường kiếm tiền này, nếu không thì còn có thể làm gì được.

Ninh Diệu Hương đeo mũ bông vải lên, lại khoác khăn quàng cổ chuẩn bị đi làm, trước khi đi còn lườm Ô Đào một cái: "Cứ ở nhà mà đợi, con mà dám chạy loạn thì mẹ sẽ cầm cái kìm vặn miệng của con!"

Nói xong bà liền đi.

Ô Đào nhìn thấy gió thổi khăn quàng cổ của bà lên, gió của bà cũng bị thổi lên, bà đành phải đỡ tường mà đi.

Huân Tử đến đây, khuyên cô, nói thời tiết này tuyệt đối đừng đi ra ngoài, chờ ngày mai đi, ngày mai cố gắng hơn là được.

Ô Đào biết, mình không thể làm được, chắc chắn không được, một ngày chắc chắn không đủ!

Huân Tử không có cách nào khác, lại khuyên: "Chờ khi nào gió nhỏ một chút, anh sẽ mang em ra ngoài."

Ô Đào gật đầu: "Ừm."

Cứ chịu đựng như vậy, vẫn luôn chịu đựng, chịu đến tận lúc chạng vạng tối, cuối cùng gió cũng nhỏ đi, nhưng mà tuyết lại tăng thêm. Ô Đào đi ra ngoài, một cước đạp xuống, tuyết đã qua cả mắt cá chân.

Huân Tử: "Thôi đừng đi."

Có đi cũng không nhặt được lõi than!

Ô Đào: "Ừm, không đi."

Huân Tử về nhà trước, Ô Đào khẽ cắn môi, tự mình cõng giỏ trúc lên, len lén đi ra ngoài.

Cô không muốn Huân Tử vì chăm sóc mình mà chịu giày vò, sao cô có thể để Huân Tử bán mạng vì mình chứ, nhưng mà đối với cô mà nói, nếu cứ ở trong nhà chịu đựng như thế thì cũng không khác gì để cô đi chết.

Dù không làm đủ, dù cuối cùng sẽ là dã tràng xe cát biển Đông, nhưng mà cô không thể ngồi như vậy được, cô nhất định phải liều mạng.

Cô lạnh đến mức run rẩy, nhưng cô lại cảm thấy, cũng không có gì cả, trong lòng cô giống như đang cất một đám lửa, đám lửa kia đốt cô, khiến cô cảm thấy mình thậm chí có thể dùng đám lửa đó để đốt cháy băng tuyết thành phố Bắc Kinh này!

Cô chậm rãi từng bước đi ra ngoài, đến chỗ bình thường cô hay nhặt lõi than, cẩn thận quan sát vết tích trên tuyết. Sau khi lấy tuyết ra, cô liền tìm xem dưới đáy tuyết có lõi than hay không.

Thế nhưng không có cái gì cả, điều này khiến cô rất thất vọng.

Cô cảm thấy mình giống như một con chó hoang, mặc dù trước lúc cô sinh Bắc Kinh không có chó, nhưng mà cô cũng biết cái gì gọi là chó hoang, cô chính là một con chó hoang đang đi kiếm ăn.

Cô bới xong đống tuyết nhưng không thu hoạch được gì, đang định đứng dậy, vừa quay đầu lại, cô liền nhìn thấy một đứa bé trai đứng ở bên cạnh, đang nghiêng đầu đánh giá cô.

Đó là Cửu ca.

Trái tim cô trùng xuống.

Sao lại gặp phải cậu ta.


App TYT & Cirad team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play