Ô Đào mơ một giấc mơ rất dài rất dài. Trong mơ, mọi thứ đều bắt nguồn từ buổi chụp ảnh hôm nay ở An Môn.

Người chụp ảnh kia là một nhiếp ảnh gia rất sáng tạo, anh tên là Ninh Đức Hành.

Hoàng hôn mùa đông năm 1968, anh cầm máy chụp ảnh đi qua An Môn, lựa chọn sử dụng bốn đứa trẻ con tầm bảy tám tuổi rồi chụp cho mỗi đứa bọn chúng một tấm hình, cũng lưu lại địa chỉ nhà của chúng.

Ba năm sau, anh tiếp tục tìm được mấy đứa trẻ con kia, tiếp tục chụp hình cho bọn chúng.

Sau đó, bởi vì nguyên nhân lịch sử, việc quay chụp gặp gián đoạn.

Thời gian cứ như vậy đi tới năm 1978. Từ sau năm 1978, anh lại mua sắm thiết bị chụp ảnh, tiếp tục tiến hành quay chụp mấy đứa bé trong suốt ba mươi hai năm.

Ba mươi hai năm sau, bốn đứa trẻ ngày xưa đã gần năm mươi tuổi, bộ phim phóng sự này cũng được xuất hiện ra ở trước mặt đại chúng.

Từ năm 1968 đến năm 2010, bốn mươi hai năm, chiều không gian và thời gian đó gần như có thể vượt ngang hơn phân nửa thời gian của Trung Quốc mới, cuộc sống và những việc trải qua của bốn đứa trẻ lại khiến người ta đau lòng như thế.

Bộ phim phóng sự này ở trên internet làm mưa làm gió, vô số người vì cuộc sống hiện thực trong bộ phim phóng sự này mà thở dài, cũng có vô số người bắt đầu bình luận.

Trong mấy đứa bé, đứa có thể gọi là hạnh phúc viên mãn hẳn là Vương Á Tương. Vương Á Tương xuất thân từ gia đình khá giả, tiếp nhận nền giáo dục tiên tiến, cho dù sống trong một niên đại cực kì hỗn loạn, cô cũng được cả nhà cho đi theo mẹ đọc sách học chữ, đặt vững một nền móng tốt đẹp. Sau khi khôi phục việc thi đại học, cô thuận lợi thi đậu rang muối Đại học Thanh Hoa, sau khi tốt nghiệp liền xuất ngoại, sau khi trở về lại vào đại học làm giáo sư. Chồng cô ra khơi lập nghiệp và cũng thu hoạch được thành công, có thể nói là hôn nhân sự nghiệp song viên mãn.

Mà trong đó người làm cho người ta cảm khái tiếc hận nhất hẳn là Ô Đào.

Ban đầu Ô Đào chỉ là đi lung tung trên đường nhặt lõi than, sau này lớn hơn một chút, vẻ ngoài không tệ, quen biết một tên đầu gấu, cô cũng rất nhanh đã có con với tên đầu gấu đấu. Mẹ của cô ban đầu chỉ mắng, sau này liền dứt khoát mặc kệ, nói là không có đứa con gái này.

Đợi đến sau này, khi điều kiện tốt hơn một chút, nên đi học thì đi học, nên đi làm thì đi làm, Ô Đào đi đến trường học để học, nhưng mà cũng chỉ qua loa, căn bản không có tâm trạng học hành, lăn lộn mấy năm cũng chỉ miễn cưỡng biết được mấy chữ. Sau đó cô liền tham gia nhận công, không quan hệ cũng không có văn hóa nên cô căn bản không kiếm được công việc gì tốt cả, cuối cùng cô phải đi đến nhà máy bông vải quốc gia làm việc cùng Ninh Diệu Hương, làm dệt công. Nhưng mà sau này chồng cô đánh nhau ẩu đả, rồi không may qua đời, Ô Đào phải tự nuôi bốn đứa trẻ con, cuộc sống gian nan vất vả. Sau thập niên 90, cải cách nhà ở, cô còn không bỏ ra nổi hai vạn, cho nên không có cách nào trả được tiền thuê nhà, cô đành phải đến nhà máy. Sau đó các xí nghiệp nhà nước dần dần nghỉ việc, cô trực tiếp thất nghiệp, đành phải đóng tiền thuê nhà rồi tạm thời ở, còn cô thì đi mở quầy bán hàng ở vỉa hè, mấy đứa bé cũng không đi học, không nên thân, lớn lên đánh nhau ẩu đả, trộm cướp, không đứng đắn, là một đám lưu manh.

Cuộc sống cứ trôi qua như vậy, tuổi gần năm mươi, một đứa bé nghiện ngập, một đứa bé thì đánh nhau mất mạng, còn có một đứa con trai cũng mở quầy bán hàng sửa giày trên đường nhưng không thể kết hôn, còn đứa con gái cuối cùng thì bỏ trốn với người khác không biết đi đâu, không tìm được.

Bản thân cô thì nghèo rớt mồng tơi, không có bảo hiểm y tế không có thẻ an sinh xã hội, trong tay cũng không có tiền, bị bệnh còn không dám đi bệnh viện, chỉ có thể cố gắng chịu đựng. - đọc

Ô Đào nhớ lại hết thảy mọi thứ trong mộng, mồ hôi lạnh từ trên trán trượt xuống.

Cô trừng to mắt, miệng há ra thở dốc.

Kỳ thật những thứ trong mộng, cô căn bản không hiểu nổi, tất cả những thứ này đối với cô mà nói đều là thứ khó có thể lý giải được, cũng không thể tiêu hóa.

Nhưng mà những người trong mộng, cùng những âm thanh sắc bén đó, vẫn luôn truyền vào trong tai của cô.

"Những gì Ô Đào gặp phải đều rất bình thường, cô chính là một bộ phận người thu nhỏ của niên đại đó. Ở đơn vị chúng tôi cũng có mấy công nhân viên chức nghỉ việc vì như vậy, sau này cuộc sống rất thảm."

"Tôi cảm thấy trải nghiệm cuộc sống của Ô Đào thật sự đáng chú ý, có thể là vì khi còn bé ảnh chụp của cô bé quá đáng yêu, rất trong sáng chân thật giản dị, đôi mắt to, trong sáng, tràn đầy hy vọng với tương lai, cuộc sống tốt đẹp, nhìn qua thật sự khiến người ta yêu thích, thế nhưng kết cục thì lại... Tôi chỉ có thể nói, cái gọi là bi kịch, thật sự là một thứ tốt đẹp bị phá vỡ thành trăm mảnh."

"Cô bé này thật sự là đáng thương, sinh sai gia đình, gia đình như thế, không ai quan tâm nên quá trình lớn lên cũng sai trái."

"Đúng, điều kiện gia đình rất là quan trọng, Vương Á Tương cha có địa vị, mẹ thì là phần tử trí thức."

"Đúng là không có cách nào so được với Vương Á Tương, vốn là hai cô bé giống y như nhau, đều có vẻ ngoài thật đáng yêu, kết quả sự việc phía sau lại khác biệt lớn như thế. Nhìn Vương Á Tương đi, đây mới là cuộc sống của người chiến thắng."

"Sao có thể nói là giống nhau được, bọn họ vốn đã khác biệt rồi, bức ảnh đầu tiên cũng đã không giống! Vương Á Tương vừa nhìn đã thấy là người trong sạch, còn Ô Đào thì chính là đứa nhà nghèo ăn mày."

"Cho nên mới nói, hoàn cảnh gia đình chính là điểm xuất phát của cuộc sống, chuyện này thật sự là rất khó thay đổi."

Ô Đào muốn che lỗ tai, cô không muốn nghe những thanh âm sắc bén đáng sợ này, nhưng mà thanh âm này vẫn không ngừng xuất hiện trong đầu cô.

Cô không hiểu chuyện này là thế nào, cũng không hiểu những người kia tại sao lại so sánh cô với Vương Á Tương. Người ta có nhà ở An Môn, sao cô có thể so sánh được, sao có thể giống được!

Nhưng cô chính là kẻ đã bị người ta cho vào một bộ phim phim phóng sự, cuộc sống cả đời cứ như vậy được lộ ra hết trước mặt người khác, để người khác soi mói!

Cuối cùng, những âm thanh bên tai đã biến mất, hết thảy đều an tĩnh, đến cả gió lạnh ngoài cửa sổ cũng không tiếp tục thổi nữa.

Ô Đào thẫn thờ nhìn mái nhà đen ngòm, trong lòng cảm thấy thật vắng vẻ.

Cô nhớ tới ban ngày nhìn thấy cô bé kia, đó chính là Vương Á Tương, là Vương Á Tương có nhà ở An Môn.

Ô Đào mặc dù còn nhỏ, nhưng mà bình thường nhặt lõi than đi ngang qua cao ốc An Môn, cô vẫn biết bên trong đó đều là người có mặt mũi, người lớn trẻ con đi ra vừa nhìn đã thấy danh giá.

Bình thường ở trên đường gặp được những cô bé giống Vương Á Tương, cô cũng chỉ nhìn, chứ sẽ không hâm mộ, càng sẽ không đố kị. Cô biết người khác biệt mình rất nhiều, trên thế giới này, những cô bé có cuộc sống tốt cũng có rất nhiều, mình đâu có thể nào so sánh được hết.

Nhưng mà hiện tại, cô đã hiểu rõ, nhiếp ảnh gia ở An Môn hôm nay chụp ảnh cho mình, kỳ thật không phải là bởi vì mình đẹp mắt, mà là bởi vì mình vừa mới nhặt lõi than xong, toàn thân đen nhánh, giống như ăn mày, vừa nhìn đã biết chính là trẻ con nhà nghèo.

Như vậy vừa vặn tương phản với Vương Á Tương.

Người nhiếp ảnh gia kia còn chọn hai nam sinh khác, hình như cũng là đại diện cho hai bên đối lập.

Ô Đào lập tức cảm thấy khó chịu, nhưng lại không biết vì sao lại khó chịu nữa.

Cô tiếp tục nhớ tới bộ phim phóng sự trong mộng kia, càng nghĩ càng khó chịu, hắc ám chung quanh giống như là đá, ngực bị cái gì đó chặn lấy, không thể thở nổi.

Đầu ngón tay của cô giật giật, lòng bàn tay vẫn nắm chặt giấy gói kẹo màu tím.

Cô mở trong lòng bàn tay ra, nhìn thấy tấm giấy gói kẹo kia bị mình xếp rất chỉnh tề.

Giấy gói kẹo màu tím rất đẹp, cô dự định ngày mai sẽ cho Thất Cân nhìn, sau đó nói cho anh biết. Anh quả nhiên không nói sai, kẹo đường pha lê màu tím cực ngon, đặc biệt là cực ngọt.

Nhưng mà hiện tại, tất cả ngọt ngào và mừng rỡ đã không còn sót lại một chút nào.

Cô nương theo dạ quang yếu ớt ngoài cửa sổ, cúi đầu loay hoay mở giấy gói kẹo kia, xếp vào, mở ra, lại xếp vào. - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT .

Cô vẫn không nhịn được suy nghĩ đến giấc mộng kia, hết thảy sự việc trong mộng, hết thảy những người trong mộng.

Ngay khi những thanh âm sắc bén kia tiếp tục lặp đi lặp lại, giống như hoang mạc vô biên thấy được một mảnh xanh lam hi vọng, Ô Đào dâng lên một ý niệm trong đầu.

Cô muốn đọc sách.

Những người kia nói, sự chênh lệch lớn nhất của cô và Vương Á Tương chính là đọc sách, một người mù chữ, một người thì thi đậu rang muối đại học.

Cô không nhịn được nghĩ, nếu như mình đọc sách thì sao?

Nếu như mình đọc thì có phải mình sẽ có thể giống như Vương Á Tương hay không?

Chênh lệch lớn nhất của mình và Vương Á Tương, có phải là vì cô ấy được mẹ dạy đọc sách, còn mình thì không được đọc sách hay không?

Ô Đào tiếp tục nghe kĩ lại những tiếng vọng ở trong đầu, cô càng có thể khẳng định ý nghĩ của mình, đọc sách.

Bọn họ nói, sách là cầu thang tiến bộ của nhân loại, nói đọc sách là có thể cải biến số phận.

Cô phải đọc sách!

Lúc ý nghĩ đọc sách này tiến vào trong đầu Ô Đào, cô đột nhiên hưng phấn hẳn lên. Cái này giống như khi cô đi nhặt lõi than ở một chỗ ít chỗ trẻ con nhưng nhiều tro bếp, đó là bảo tàng, chỉ cần cố gắng thì có thể đào ra bảo vật.

Trong cuộc sống của Tiểu Ô Đào, cô từng gặp được rất nhiều lần hưng phấn kích động như vậy, hiện tại, đọc sách trở thành khát vọng bảo tàng của cô, cô cảm thấy tất cả khả năng cải biến chính là ở chỗ này.

Đây chính là một chìa khóa, cô tự nhủ.

Ô Đào đã bảy tuổi, nhưng chưa từng đọc sách.

Cũng không phải là Ninh Diệu Hương cố ý không cho cô đọc, mà là thuận lý thành chương, chính là không đọc.

Trẻ con sáu tuổi trong viện đã bắt đầu đọc sách, đương nhiên cũng có người cá biệt, năm tuổi đã bắt đầu tìm đến sách. Nhưng mà năm Ô Đào năm tuổi, tiểu học đã ngừng nhận học sinh, nói đúng là không chiêu sinh, năm sáu tuổi, tiểu học vẫn ngừng nhận.

Mãi cho đến mùa xuân năm nay, mới khôi phục lại việc chiêu sinh, nhưng mà trong nhà không ai nhắc đến chuyện này, tất cả mọi người đều không để ý đến.

Cũng không phải là cự tuyệt việc đọc sách, càng không phải là sau khi suy tính các thứ thì không cho đi học, mà là —— ——- giống như tất cả đều không để ý đến, ở trong gia đình của bọn họ, không ai cho rằng Ô Đào nên đi học.

Ô Đào tự tính toán, cô bảy tuổi, mặc dù đã trễ nải một chút thời gian, nhưng tuổi của cô kỳ thật cũng chính là lứa mùa xuân năm nay mới bắt đầu lên học, cũng mới hơn phân nửa năm, cho nên cô cảm thấy, hết thảy đều vẫn còn kịp.

Tính kế một lượt xong, Ô Đào cuối cùng cũng cảm thấy mình lấy được một chìa khoá bí mật nào đó.

Cô nằm xuống, bắt đầu suy nghĩ lung tung, nghĩ đến cảnh mình lên tiểu học, về sau thi lên đại học, còn có thể kiếm được rất nhiều tiền.

Dù sao cũng là suy nghĩ rất nhiều.

Trong lúc mặc sức tưởng tượng đến những cảnh tượng tốt đẹp, cô lại chìm vào giấc ngủ.

App TYT & Cirad team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play