Trong lúc chạy, hai con kiến cứ bám đuổi theo tôi.
Tôi nghĩ chúng cũng thừa biết chẳng có cơ hội nào để giành chiến thắng, nhưng chúng không muốn bỏ cuộc.
Xã hội loài kiến tính ra còn bền bỉ hơn cả con người.
Bởi thế, đây là cách không cần lấy gì làm ngạc nhiên mà tôi hay gọi là ‘chơi tới bến’.
Mà cho dù tụi này có bỏ đi, tôi sẽ quay lại phản công.
Hiện tại, tôi đang tháo lui bằng đường hàng không vì muốn duy trì khoảng cách thuận lợi, hơn nữa tôi chưa muốn bỏ trốn.
Còn ngược lại nếu là chúng, tôi sẽ đuổi cùng gϊếŧ tận hết sạch bằng 〖Phong trảm〗.
Chắc vì lũ kiến hiểu nên cứ kiên trì đeo bám theo tôi.
Đối với mấy sinh vật này, tôi tin không tài nào chúng cắt đuôi và chạy thoát nổi đâu.
Bởi dù sao chúng cũng sẽ phải trở về tổ và gặp lại nhau thôi.
Tôi giảm tốc độ để dẫn dụ con kiến trong khi vẫn đang tháo lui.
Bây giờ chúng có thể sử dụng 〖Súng đất sét〗 để nả tôi lần nữa, hẳn chúng muốn biến trò này thành trận chiến tầm ngắn.
Thế nên tôi chậm lại.
Theo cách nhìn của lũ kiến đây sẽ là dịp tốt mà chúng có.
Chúng cắn câu và dzọt lên nhanh hơn.
Tôi cá chúng đang nghĩ sẽ vồ lấy lúc tôi để lộ điểm hở khi giảm tốc độ.
Tiếp tục chậm hơn và rút ngắn khoảng cách giữa đôi bên.
Ở cự ly này bọn chúng khó thể nào tránh được.
Tôi thừa sức gϊếŧ một đứa chỉ trong một nhát 〖Phong trảm〗.
Con kiến gần nhất bị tôi nhắm tới.
“Kuchaaa!”
Vì bản tính hấp tấp ấy mà lãnh ngay một đường chém ngọt sớt.
Mấy cái chân của nó đứt văng ra rồi bất động.
Vì còn quán tính nên cơ thể nó ngã nhào ra trước úp bụng lết dài trên đường.
Tôi nghĩ con bên đấy né được ấy chứ, sức lực của nó cũng cạn rồi à?
【Đã thu được 400 điểm kinh nghiệm】
【Danh hiệu 〖Trứng đi bộ: Cấp -〗 được kích hoạt, nhận thêm 400 điểm kinh nghiệm】
【Cấp độ của 〖Hắc long tai ương〗 đã tăng từ 60 lên 61】
Con kiến cuối cùng lao đến tôi.
Giờ là một chọi một.
Không thể nào làm khó được tôi cả.
Tôi xoay người tránh khỏi đòn cắn.
Cái đầu không chút che đậy của con kiến hiện diện lồng lộng trước tôi.
Ô hô, khỏi cảm phiền ta nhé.
Tôi đưa tay ra vung một vòng lớn.
Với lực đánh hiểm hóc, bộ móng của tôi đâm thẳng qua cổ con kiến.
Sau âm thanh đứt gãy, đầu con kiến rời ra.
【Đã thu được 416 điểm kinh nghiệm】
【Danh hiệu 〖Trứng đi bộ: Cấp -〗 được kích hoạt, nhận thêm 416 điểm kinh nghiệm】
【Cấp độ của 〖Hắc long tai ương〗 đã tăng từ 61 lên 62】
Một tiếng ‘bộp’, đầu của nó lăn long lóc trên mặt đất phía sau tôi.
Cơ thể nó cũng liền ngã quỵ xuống cát.
【Cấp độ Kỹ năng cơ bản 〖Thủ đề vũ〗 đã tăng từ 3 lên 4】
Được, kỹ năng của tôi cũng tăng rồi.
Cả bốn con đều đã bị hạ.
Lên đến cấp độ 62 luôn hử?
Cứ thế này thì tôi chỉ cần hốt xác khoảng 20 con kiến thôi là đủ tiến hóa.
! Vậy thì sau đó tôi còn chui lọt vào tổ kiến không chứ.
Tôi không biết kích thước cơ thể của mình sẽ biến đổi thế nào, nhưng chẳng phải nó sẽ trở nên chật chội hơn sao?
Ui, tôi lại lo quá lên rồi.
Chẳng gì đâu nhỉ?
Không, sẽ ra sao chứ trời?
! Dĩ nhiên, tôi phải chuẩn bị cho chuyện xấu nhất.
Tôi không ngu dại mà đi tiến hóa lúc đang bên trong hang kiến cả.
Nếu đi một nước sai thôi là yên nghỉ an lành ở dưới đó luôn.
Tôi tin sẽ ổn thôi vì còn có hệ thống lựa chọn cho những cấp độ tiến hóa sắp tới…
Thế nhưng tôi cũng không muốn chỉ vì bị giới hạn kích cỡ mà chọn phải mấy loại yếu đuối hay tầm xàm.
Có suy nghĩ cũng vô ích cho tới khi tôi thực sự xem hết danh sách đi.
Và giờ, tôi đi ghé thăm con kiến đang bị bọ cạp khổng lồ đè cưỡng bức.
Lần này tôi sẽ chuyển qua kế hoạch bánh nhân rết mà tôi đã kỳ công tạo dựng, thay vì chỉ lo lên cấp.
Trở lại 〖Lăn〗 theo lối khi tôi đã bỏ chạy.
Sẽ thuận tiện cho tôi rất nhiều nếu nó còn bị kẹt ở đó.
Khi xác con bọ cạp xuất hiện, tôi ngừng lại.
Bên dưới vẫn là con kiến, đang mãi cọ nguậy mấy cái chân.
“Kuchaa! Kuchaaa!”
Tuyệt vời.
Nó vẫn chưa tự thoát được.
Kêu vang thảm thiết biết bao.
Tôi vòng ra phía sau rồi nhanh chóng lôi xác con bọ cạp ra.
“Kuchi…”
Thấy nhẹ nhõm, con kiến quay lại gặp phải tôi.
“Gwaa”
Tiếc cho ngươi làm sao, không phải là đám bạn chí cốt, nhưng là anh.
(Trans: bất ngờ chưa?)
“Kuchaaa!?”
Nó lùi lại, như thể sợ hãi.
Tôi bước theo chuyển động của nó, giữ khoảng cách giữa cả hai rồi vỗ lấy một cách trìu mến.
(Trans: tui nhớ đâu có ghi thể loại Romance???)
“Guchii!?”
Tôi đánh vòng ra sau nó.
Tóm vào lưng và lôi nó đi sền sệt trên mặt đất còn tôi thì 〖Bay〗.
“Guchichichichichichichichichaa!”
Chơi ác quá, nhưng đành như vậy thôi.
Loài kiến tiết ra hóa chất sinh học pheromon để ‘ghi nhớ’ đường đi.
Nếu tôi mà ôm nó bay theo thì có khả năng nó sẽ chẳng còn biết lối nào để mà về tổ.
Còn cách này thì sẽ vẫn giữ lại dấu vết.
Bởi vì tầm bay thấp và có thêm sự hỗ trợ bên dưới, áp lực lên cánh của tôi rất ít.
Tôi cứ thế kéo theo con kiến đi đến chỗ mấy viên mồi nhử.
Bỏ nó lại nơi đó, tôi hạ cánh rồi 〖Lăn〗 đi tù tì lẩn mất.
Tôi dừng lại để quan sát nó từ một khoảng cách xa.
Sau khi con kiến đứng dậy, nó cử động liên tục mấy cái chân và vặn vẹo thân mình.
Chắc nó cần kiểm tra chắc chắn là cơ thể vẫn di chuyển được bình thường.
Bị chà lết cũng khá lâu rồi mà.
Thật sự mà nói khi nó chẳng mất đi cái chân nào quả là kỳ diệu lắm luôn.
Lúc sau con kiến tiến đến mấy viên thịt rết.
Nó nghiêng đầu cọ cặp râu vào chúng.
Gì chứ, bộ không ngon sao?
Khoan, trông có vẻ tốt đấy.
Chắc nó khó tưởng tượng ra chúng có thể ăn được.
Tôi chẳng muốn cắn răng vào đống đó lại lần nữa đâu, vậy mà vẫn có loài lại thích thứ ấy mới ghê chứ.
Nhận lấy đi cho anh mày nhờ.
Dựa hết vào một mình ngươi đấy.
Con kiến ngậm viên thịt rết vào miệng, nhanh chóng ngẩng đầu lên.
Quá đỉnh, chiến thắng.
Nó trở lại theo lối đã đi đến đây.
Tôi cảm thấy thật nhẹ người.
Chiến thuật dùng mồi câu đã thành công rực rỡ.
【Cấp độ Danh hiệu 〖Vua hèn hạ〗 đã tăng từ 4 lên 5】
! Ngay vừa lúc sắp được tiến hóa, tôi có chút bực mình.
Hừm, dù sao cũng đã chuẩn bị trước tâm lý rồi.
Tôi sẽ bù đắp lại bằng cách nâng cấp 〖Hồi sức〗 lên sau.
.