179: Năm Con Kiến Đỏ
Tôi đi thám thính xung quanh tổ kiến xem có con nào không.
Như thường lệ, tôi để Adofu và thỏ banh chờ ở một khoảng cách an toàn.
Kế hoạch vẫn chưa bắt đầu cho đến khi chúng tôi mang những viên mồi ra đặt trước tổ kiến.
Nhưng vấn đề không chỉ đơn giản là lấy tay rồi để chúng ngay trước mũi như thế.
Bọn kiến rất đề cao cảnh giác, chẳng thể nào tự dưng lại có sẵn miếng ăn cả.
Tôi có thể dụ một con để tha một viên về tổ.
Chắc cầu trời thì nó mới chịu chạy theo tôi, cho nên ý tưởng đó không thực tế.
Nói thật chứ có khả năng cao bọn chúng sẽ nôn ói ra giống bầy linh cẩu trước đó rồi vứt bỏ đống thịt này luôn.
Hơn nữa khả năng để chúng bị trúng độc càng khó hơn.
Nếu tôi là một con kiến, tôi chẳng dại gì đi mang một thứ dị tởm như vậy trình diện trước mặt kiến chúa.
Đó sẽ được xem như vi phạm lễ nghi và bị chặt đầu như chơi.
Cả cái tổ sẽ đầy mùi thịt rết.
Trở lại thế giới tiền kiếp, tôi từng thấy đàn kiến lôi về một con châu chấu vài lần.
Tuy tôi có thể ăn trùng hắc ám, nhưng châu chấu thì đéo ưng nổi.
Tôi nghĩ dù mỗi con kiến có vác mỗi viên mồi đi chăng nữa cũng chỉ gây được ít thiệt hại trong tổ chức.
Đó là nếu như kế hoạch đó thật sự thành công.
Tới lúc này rồi tôi cũng không thể bỏ mấy viên thịt rết được.
Đã quá trễ để quay lại.
Con rết vô cùng mạnh mẽ.
Ngay cả cái chết của nó cũng tác động đến tâm trạng của tôi.
Có lẽ tôi sẽ nếm trải món thịt rết xuyên suốt ngoài những món khác ra.
Không, đó là lỗi của tôi nên phải ăn cho hết.
Tôi hiểu chứ.
Trong lúc đi dò thám, tôi thấy một con bọ cạp dài khoảng ba mét bị bao vây bởi vài con kiến đỏ.
Tôi vội nấp vào sau một tảng đá rồi quan sát.
Con bọ cạp màu xám với cặp càng phía trước, rất dễ nhận biết.
Tôi đếm được năm con bên đội kiến đỏ.
Trong số đó có một con tôi từng đối đầu ở trong hang.
Ngoài ra, hệ thống chiến đấu chúng áp dụng cho thấy kết quả đã quá rõ ràng.
Con bọ cạp hoàn toàn không có lối thoát.
Một cái chết đẹp mắt.
Hai con kiến trước mặt bọ cạp tạo ra những hành động giả để gây chú ý.
Con còn lại lợi dụng điểm mù để cắn vào đuôi và chân.
Ngay khi con bọ cạp chuyển hướng về con kiến phía sau, những con còn lại lao lên.
Chiến thuật bẩn thỉu nhưng cực kỳ hữu dụng.
Nó giúp cho sát thương của tất cả đồng đội trong nhóm là nhỏ nhất.
Con bọ cạp ngửa bụng ngay lập tức.
Lũ kiến nhanh chóng nhai rời nó ra và nó ngừng động đậy.
Đây là lợi thế sinh tồn mạnh nhất ở đây, sức mạnh của số đông.
Chà, xem trạng thái của nó nào.
‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐
Chủng loài: Bọ cạp lớn (Big Scissor)
Trạng thái: Chết
Cấp độ: 28/50
HP: 0/228
MP: 154/162
‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐
Chúng hạ một con quái hạng C trong thoát chốc!
Chu cha.
Nè, tôi có nên diễn ra trận chiến với lũ này không vậy?
Chỉ một bước sơ hở là tôi nằm y hệt đó.
Theo một cách nhận định, bọn này mạnh hơn cả con rết nhiều.
Lũ kiến bắt đầu mang xác con bọ cạp đi.
Năm, hmm… với một nhóm thế này mà tôi xông vào không có sự chuẩn bị là lật bàn như chơi.
Tôi chỉ xem chúng dùng chiến lược như thế nào để hạ đối thủ hạng C dễ dàng thế kia, trước khi tung ra những bước đi chắc ăn.
Thông cảm chứ rồi tôi cũng sẽ nhận kết cục thảm hại như ông anh bọ cạp đó thôi.
Mà khoan, chắc vẫn không sao cho đến khi mình chưa bị vây bắt nhỉ?
Nhờ cấp độ được tăng cường qua trận chiến cùng con rết khổng lồ mà chỉ số nhanh nhẹn của tôi đã thừa hơn lũ kiến.
Nếu chuyển biến xấu thì tôi cứ việc bay mất hoặc 〖Lăn〗 ra là xong.
Giao chiến một cách chuẩn xác tôi sẽ tránh được thế gọng kiềm và áp đảo chết chóc, như chú bọ cạp quá cố ấy.
〖Súng đất sét〗 là đòn tấn công tầm xa duy nhất mà lũ kiến có.
Khi cần bỏ chạy thì 〖Phong trảm〗 có thể hữu ích.
Sẽ là một trận chiến căng go vì chúng có khả năng 〖Tự tái tạo〗, nhưng nếu tôi tập trung hạ một con trước và lần lượt đến con thứ hai, thứ ba thì dần rồi tôi sẽ chiến thắng.
Xong xuôi, bắt đầu được chưa?
Tôi bay thẳng tới trước mặt lũ kiến khi còn đang bận vác con bọ cạp và tung ra 〖Phong trảm〗.
Điều quan trọng trước hết là tôi muốn rút bớt HP của chúng trước khi cuộc đụng độ thật sự nổ ra.
Nếu may mắn hơn là hạ được một tên.
“Kucha!” “Kuchach!” “Kuchach!”
“Kuacha!” “Kuacha!”
Lũ kiến trở nên náo động.
Quả thật bất ngờ dữ luôn mà.
Tôi đã không định ra tay trong khi bọn nó vất vả mang thức ăn về tổ như vậy, nhưng đây là môi trường hoang dã và phải chơi theo luật giang hồ.
Hãy nắm bắt bất kỳ cơ hội nào tôi có được lẫn chứng tỏ thần kinh thép tôi đang có không phải chuyện đùa đâu.
Tha thứ cho ta nhé.
Bốn con đồng thời buông bỏ xác con bọ cạp, làm ngã đè lên con còn lại.
“Gucha!” (Trans: tinh thần đồng đội vl)
Tôi không nghĩ xác con bọ cạp vẫn còn giá trị lợi dụng như vậy, thế là một con kiến bị bất động.
Nhắm đến mục tiêu gần nhất là bốn con kiến trước mặt, tôi nhanh chóng khai triển 〖Phong trảm〗 tới chúng.
Khốn thật, chúng di chuyển tốt hơn những gì tôi dự đoán.
Dễ dàng tránh được cả hai đòn tấn công của tôi.
Yeah, đừng dừng lại nào đôi cánh.
Cứ tiếp tục xổ hàng 〖Phong trảm〗.
Như thế tôi mới có thể ngay lập tức thu gọn khoảng cách.
“Kuacha!” “Kuacha!”
Thời điểm hai con kiến hàng đầu kêu lên, hai viên đạn đất sét đỏ bay tới chỗ tôi.
〖Súng đất sét〗 chứ đâu.
Tôi bay ngược về một khoảng kha khá để tránh.
Dễ dàng di chuyển hơn nhiều trong không gian mở thế này thay vì cái hang kia khi tôi chẳng thể bay lên hay lách qua hai bên.
Ừ thì chỉ phù hợp với kích cỡ của tụi này thôi mà…
Hai con trước ra đòn rồi thì hai con sau cũng hỗ trợ thêm 〖Súng đất sét〗.
Tôi lại lui về xa hơn nữa, nhưng chúng sẽ dự liệu điểm đáp của tôi nả đạn nữa cho mà xem.
Không thèm tránh nữa, tôi lấy cánh để chống đỡ.
Xem ra tôi có chút bất lợi trước lượt tấn công phối hợp thế này.
Thế nhưng lũ kiến cũng không có nhiều MP.
Nói thẳng ra, tôi sẽ lành lặn tốt nhờ 〖Phục hồi HP tự động〗
Nếu qua khỏi đòn đánh liên tiếp này, chúng sẽ mất cả khả năng tái tạo lẫn tấn công.
Tuy cách này có kỳ quái nhưng sẽ tốt thôi.
Cứ để chúng nả 〖Súng đất sét〗 thay vì nới rộng khoảng cách ra.
Tôi tập trung đỡ lấy những đường đạn và ngưng dần 〖Phong trảm〗 lại.
Do tôi cố tình như thế.
“Kuacha!”
Một con kiến ngu dại phóng tới chỗ tôi.
Phải đó, giỏi lắm.
“Guuo!”
Sau tiếng gầm là ba nhát 〖Phong trảm〗.
Nó tránh được nhát đâu tiên đấy, nhưng nhát thứ hai luồn trên mặt đất cắt vào chân, hạn chế nước di chuyển của nó.
Nhát cuối cùng trúng thẳng vào đầu, ngã quỵ ngay lập tức.
Đúng vậy! Y hệt kế hoạch!
Lúc mãi dành sự chú ý cho con kiến tôi vừa gϊếŧ, ba con còn lại đã phân tán ra.
Bọn này định chèn ép tôi từ mọi phía luôn sao?
Tôi càng cố che đi sơ hở trong thế phòng thủ, chúng càng tìm đến hướng khác.
Cứ ra một vòng luẩn quẩn.
Quả thật khiến bực mình quá mà.
.