*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Pinkie
Hạ Thiên đuổi theo Lục Hạo Hiên, một trái hai phải bảo cậu nói xong câu vừa rồi.
Lục Hạo Hiên vô cùng bực bội, lại không cách nào gạt bỏ cái mặt dính người ở phía sau kia, cuối cùng chỉ có thể dừng lại, nói với Hạ Thiên: “Được rồi, cậu muốn nghe hả, vậy thì nghe đây.”
Hạ Thiên ngoan ngoãn gật đầu, đôi mắt long lanh, sáng ngời, hồi hộp chờ mong đáp án của cậu.
“Hạ Thiên, tớ thích ai, cũng không có khả năng sẽ thích cậu!” Dừng một chút, Lục Hạo Hiên lại thấp giọng nói: “Đây không phải là lời nói khi tức giận, đây là sự thật.”
Người cậu thích là kiểu con gái yên tĩnh giống như hoa bách hợp. Hạ Thiên hoàn toàn tương phản với hình mẫu lý tưởng của cậu, cả ngày nhảy nhót lung tung, ồn ào nhốn nháo, quả thực chính là Na Tra thời hiện đại, làm sao cậu có thể thích?
Lục Hạo Hiên nói xong câu đó cũng lập tức rời đi, không thèm quay đầu lại, để lại một mình Hạ Thiên trong gió lạnh.
Nỗi buồn tràn ngập trong lòng, chưa bao giờ Hạ Thiên lại thích một người đến như vậy.
Cô còn nhớ rõ lúc khai giảng không bao lâu, cô quên mang sách, đang lúc ủ rũ mặt mày thì có một bàn tay to trắng nõn ấn giữ giữa cuốn sách ngữ văn rồi từ từ đẩy sách qua.
Khi đó, Lục Hạo Hiên không nói gì, nhưng động tác lại làm cho Hạ Thiên cảm thấy ấm áp.
“Cảm ơn.” Hạ Thiên nhỏ giọng nói, sau đó từ từ nhích người mình lại gần một chút.
Mùi hương xà phòng nhàn nhạt lướt qua chóp mũi, Hạ Thiên không khỏi ngước nhìn người bên cạnh.
Từ cái nhìn này, cô mới biết được, thì ra động tâm chính là cảm giác này.
Rõ ràng khuôn mặt bình thường, lạnh nhạt nhưng Hạ Thiên lại cảm thấy vô cùng đẹp.
Rõ ràng không phải vẻ đẹp kinh tâm động phách (1), nhưng cô lại không thể nào dời mắt được.
(1) Kinh tâm động phách: Mất hồn mất víaCó đôi khi, cảm giác thật sự không thể nào lý giải được như vậy. Trong phút chốc kia, cảm giác kia theo ánh mắt tiến vào lòng, không thể nào giải thích được.
Bạn nhìn cậu ấy, chỉ nhìn cậu ấy, bạn không thể kiềm chế bản thân cố gắng đến gần hơn.
Từ đó về sau, hầu như nơi nào có Lục Hạo Hiên, nơi đó sẽ có bóng dáng của Hạ Thiên.
Từ từ, hai người thân thiết hơn, Hạ Thiên biết, tuy rằng bề ngoài của cậu lạnh lùng, lời nói sắc bén, nhưng thật ra là một người cẩn thận, hiền lành.
Vì thế to gan hơn, thường xuyên tạo cảm giác tồn tại xung quanh Lục Hạo Hiên, cậu ấy có lạnh nhạt, độc mồm với cô như thế nào thì cũng không sao cả, dù sao cô cũng sẽ không từ bỏ.
Cả đời chỉ có một lần, cô không muốn để lại bất kỳ điều gì hối tiếc.
Nhưng hiện tại, rõ ràng là có chút nóng vội, làm cho người ta cảm thấy phiền chán.
Hạ Thiên cắn môi, không được, có vẻ như kế hoạch theo đuổi nam thần phải thay đổi!
Đấu đá lung tung hiển nhiên không thích hợp với Lục Hạo Hiên, vậy chỉ có thể…… Lấy lùi làm tiến.
6 giờ tối, tiết tự học buổi tối bắt đầu.
Tất cả bạn học trong lớp đều tự nguyện ở lại học, cũng không phải là để cho thầy giáo thấy được mà đều là ý thức kỷ luật.
Ở hàng ghế thứ hai cạnh cửa sổ bên trái phòng học, Hạ Thiên ngồi ở bên trong, dựa vào tường, tâm phiền ý loạn học thuộc từ đơn tiếng Anh, Lục Hạo Hiên ngồi ở bên ngoài, nhàm chán giải từng đề toán.
Tiếng ‘xẹt xẹt’ phát ra khi ngòi bút viết trên giấy, Hạ Thiên thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn qua, nhìn ngòi bút đang viết của Lục Hạo Hiên một lát rồi lại nhìn mặt của Lục Hạo Hiên một lát.
Cuối cùng, cô lấy giấy nháp ra, viết vài chữ rồi sau đó lấy tay đè tờ giấy rồi cẩn thận đẩy đến bên chỗ Lục Hạo Hiên.
Lục Hạo Hiên còn đang hăng say giải đề toán, đến lúc sắp ra kết quả thì bỗng nhiên phát hiện có một tờ giấy nhỏ che trên công thức toán của mình.
“Cậu đừng nóng giận, lần sau tớ nhất định sẽ không trắng trợn táo bạo mà quấn lấy cậu như vậy nữa, không làm cậu cảm thấy phiền nữa đâu.”
Chữ màu đen phủ kín toàn bộ trang giấy, xinh đẹp, phóng khoáng.
Nhưng mà Lục Hạo Hiên chỉ nhàn nhạt nhìn lướt qua, sau đó cầm quyển vở của mình ra khỏi tay Sơ Hạ, rồi dịch sang một bên.
Hạ Thiên thất vọng lấy tờ giấy lại, vậy phải làm sao bây giờ, Lục Hạo Hiên giống như thật sự phớt lờ cô.