*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Pinkie
Tiếng thảo luận của hai người thỉnh thoảng lại vang lên bên tai, trên mặt Lục Hạo Hiên không có biểu tình gì, khó phân biệt được đang vui hay buồn.
Lúc này, An Lan sáp lại, “Lục Hạo Hiên, đề này……”
“Tớ không biết.” Lục Hạo Hiên thấp giọng nói.
An Lan: “Thế nhưng, cậu vẫn chưa xem đề này như thế nào đâu đấy?”
Lục Hạo Hiên không trả lời, cầm lấy bút, điên cuồng làm bài tập trên giấy nháp, tính ra kết quả thì phát hiện đúng như đáp án mà Lâm Dương giảng cho Hạ Thiên.
Lục Hạo Hiên “Bang” một phát, bỏ bút trên bàn rồi đi ra ngoài.
Lâm Dương cũng cảm giác thấy được một luồng khí sắc bén từ bên cạnh truyền đến, lúc quay đầu thì bị ánh mắt lạnh lẽo của Lục Hạo Xuyên làm cho giật mình.
“Tớ trêu chọc cậu ta sao?” Lâm Dương mờ mịt nhìn Hạ Thiên. Hạ Thiên cũng mờ mịt lắc đầu, nhưng cô có thể cảm giác được, Lục Hạo Hiên đang tức giận.
Sau đó, Lục Hạo Hiên bắt đầu chú ý tới Lâm Dương.
Cậu ta là đội trưởng đội bóng rổ của trường, ngoại trừ học tập không được tốt thì ở phương diện thể dục, cậu ta có thể đánh bại hết tất cả các bạn nam trong lớp.
Mà không biết khi nào, Lục Hạo Hiên phát hiện, Hạ Thiên bắt đầu dây dưa với Lâm Dương giống như lúc trước từng dây dưa với cậu.
Mỗi lần hai từ Lâm Dương này từ trong miệng Hạ Thiên nói ra thì Lục Hạo Hiên đều âm thầm nắm chặt cây bút trong tay, cho đến khi đầu ngón tay trắng bệch.
Trong tiết học thể dục cuối cùng của học kỳ này, mọi người đều nhìn thấy, không biết Lục Hạo Hiên phát điên cái gì mà một hai đòi phải thi đấu bóng rổ với Lâm Dương, cuối cùng không chỉ thua mà chân còn bị thương.
Sau khi đưa Lục Hạo Hiên đến phòng y tế, thầy giáo lập tức dẫn các bạn trong lớp về lớp tự học.
Khi tan học, Hạ Thiên lập tức chạy tới phòng y tế, xem thử Lục Hạo Hiên như thế nào rồi.
Trên giường bệnh, Lục Hạo Hiên lướt di động, ghi nhớ những từ đơn tiếng Anh trong đó.
Phát hiện ngoài cửa có bóng người xẹt qua, cậu hơi hơi nghiêng đầu nhìn nhìn, vừa lúc chạm ngay ánh mắt Hạ Thiên ở bên ngoài nhìn vào.
“Cậu…… Chân cậu không sao chứ?” Nếu đã bị nhìn thấy, Hạ Thiên chỉ có thể đẩy cửa đi vào, “Có muốn gọi dì lại đây xem như thế nào không?”
“…… Không sao.” Lục Hạo Hiên thu hồi ánh mắt, rũ mắt nhìn di động, lại căn bản không nhớ rõ vừa rồi mình đã đọc những từ đơn nào.
“Làm sao mà có thể không sao chứ, vừa rồi tớ thấy máu chảy nhiều như vậy mà.” Hạ Thiên nói, khom lưng xem vị trí băng vải trắng trên đùi của Lục Hạo Hiên.
Lục Hạo Hiên theo bản năng muốn trốn, nghiêng người, không muốn để Hạ Thiên nhìn thấy.
“Sao cậu lại muốn thi đấu bóng rổ với Lâm Dương?” Hạ Thiên nhịn không được mà hỏi, “Không phải cậu không biết, cậu ta là đội trưởng đội bóng rổ của trường.”
Lục Hạo Hiên không nói chuyện, nhưng sắc mặt càng lạnh hơn.
Hạ Thiên nhận thấy cảm xúc của cậu thay đổi, tinh tế nghĩ nghĩ, mới cảm thấy lời mình vừa nói giống như có ý xem thường người ta, vì thế vội vàng nói: “Nhưng mà Lâm Dương chỉ giỏi thể dục, nếu so về học tập với cậu thì khẳng định cậu ta sẽ không bằng cậu.”
“Cậu xem, ngày đó cậu ta giảng đề cho tớ, giảng lắp bắp, chính cậu ta còn không làm rõ được mà còn……”
Lục Hạo Hiên giương mắt, nhìn về phía Hạ Thiên.
Bị ánh mắt sắc bén đảo qua, nửa câu sau cô không dám tiếp tục nói nữa, qua một lát, cô thử giải thích, “Ngày đó Lâm Dương muốn giảng, tớ cũng không thể không cho cậu ta giảng, sau đó bảo cậu giảng cho tớ được.”
Ánh mắt Lục Hạo Hiên thẳng tắp nhìn chằm chằm cô, vẻ mặt có thể dùng một câu để hình dung: Cậu còn dám nói tới đề bài ngày đó?
Hạ Thiên ai oán thở dài, cô cảm thấy kỳ quái, rốt cuộc cậu ấy đang tức giận cái gì?
Chẳng lẽ là bởi vì cô không thỏa mãn khát vọng tri thức vô hạn trong lòng của cậu ấy sao?
Đến bây giờ Hạ Thiên cũng không rõ, nhưng mà có một việc cô biết, nguyên nhân Lục Hạo Hiên tức giận chính là do cô.
Đây là điều không bao giờ xảy ra ………
“Cho cậu cái này.” Hạ Thiên lấy một đồ vật trong túi quần đồng phục ra, “Thật vất vả mới có được, cậu nhận nó đi, cũng đừng tức giận nữa.”
Lục Hạo Hiên nhàn nhạt liếc nhìn một cái, sau đó hai mắt cậu trừng lớn, giọng nói cũng theo đó mà mang theo chút không thể tin, “Đây là…… vé concert của Lâm Tuấn Kiệt?”
Hạ Thiên gật đầu: “Không phải cậu không giành được sao? Giờ thì có được rồi.”
“Làm sao cậu có?” Cậu nhớ rõ trên website chính thức đã bán hết rồi.
“Lâm Dương đó.” Hạ Thiên nhỏ giọng lẩm bẩm nói: “Tớ đeo bám cậu ta lâu như vậy cậu ta mới chịu bán cho tớ.”
Lục Hạo Hiên hoàn toàn ngơ ngẩn.
Mấy hôm nay cô quấn lấy Lâm Dương là vì…… mua vé concert cho cậu?
Sau khi trầm mặc thật lâu, trong nhất thời, cũng không ai nói nữa.
Hạ Thiên phát hiện Lục Hạo Hiên nhận lấy tấm vé thì vẫn không nói chuyện với cô, thì không muốn ngây ngốc ở đây nữa, “Vậy, tớ đi trước.”
Cô xoay người rời khỏi, nhưng đi chưa được vài bước thì nghe thấy giọng nói trầm thấp dễ nghe của Lục Hạo Hiện ở sau lưng, “Hạ Thiên.”
Hạ Thiên từ từ dừng bước.
“Cậu không cần quấn lấy Lâm Dương nữa được không?”Dừng một chút, Lục Hạo Hiên lại bổ sung: “Ngoại trừ tớ, cậu cũng đừng quấn lấy bất kỳ bạn nam nào nữa, có được không?”
Đưa lưng về phía Lục Hạo Hiên, hai mắt Hạ Thiên lập tức mở to. Quả thực cô cảm thấy lỗ tai của mình có vấn đề, thần kinh không bình thường.
Cô đã nghe được cái gì?
Giọng nói Lục Hạo Hiên mang theo chút khẩn cầu, không cho cô dây dưa với bạn nam khác.
Đây là cậu ấy…… đang ghen sao?
Hạ Thiên xoay người nhìn Lục Hạo Hiên, vừa lúc đối diện với ánh mắt sáng ngời của cậu ấy.
“Ừ, tớ không thích.” Lục Hạo Hiên nói một câu ngắn gọn, rõ ràng.
Hạ Thiên ước chừng không phản ứng trong một phút, sau đó rốt cuộc mới lấy lại tinh thần.
“Lục Hạo Hiên?” Ánh mắt giống như nhìn thấy động vật quý hiếm, Hạ Thiên đi tới hỏi, “Cậu vừa mới nói cái gì?”
Sau phút giây bốc đồng ban nãy, bây giờ Lục Hạo Hiên lại không nói nên lời, chỉ đưa mặt qua một bên, “Không nghe được thì thôi.”
Hạ Thiên không thuận theo, quyết không buông tha, đi vòng đến trước mặt cậu, “Lục Hạo Hiên, vậy mà cậu còn nói không thích tớ?”
Lần đầu tiên, Lục Hạo Hiên không thể nói được lời nào để phản bác lại Hạ Thiên ……
Ánh nắng ấm áp từ bên ngoài chiếu vào, chiếu vào khuôn mặt tươi trẻ của đôi nam nữ đang nở nụ cười, toàn bộ đều là bộ dáng động tâm đẹp đẽ nhất, chân thành nhất.