Cả hai đứa con của mình đều đã ra chiến trường, Thành Vương ở kinh thành lo lắng đề phòng, ông sợ bọn phản quân giảo hoạt kia bẫy được hai đứa con nhỏ tuổi của mình rồi giết chúng mất.
Ông từng ám chỉ Hoàng Thượng một hai lần về việc muốn xuôi Nam giúp con trai trấn giữ thế cục, Thành Vương trộm nghĩ bảo đao của mình vẫn còn chưa vội già đâu, vẫn còn như năm xưa hưng thịnh đấy.
Nhưng Chung Diệp hoàn toàn không có ý định này, binh tướng mã nằm trong tay Hi Tu Viễn hắn rất yên tâm.
Hi Tu Viễn thường xuyên gửi thư về nhà, mà mỗi lần gửi thư viết mười câu là đã có năm câu khen ngợi Hi Trì, làm cho người cha già Thành Vương đọc lời khen đến nỗi phát ngượng. Dù sao thì Hi Trì là con trai ruột của ông, còn Hi Tu Viễn lại là một đứa nhỏ rất hiểu chuyện, Thành Vương khó mà không nghĩ Hi Tu Viễn khen ngợi Hi Trì nhiều như vậy chỉ là muốn để mình vui lòng mà thôi.
Thời gian trôi đến tháng tám năm sau, phản quân liên tiếp bại trận, Đỗ Đình long đã không giữ được Nghênh Châu nữa rồi. Khi đó Thành Vương mới có thể yên lòng.
Tin truyền từ phía Nam về cơ bản đều là tin chiến thắng, Thành Vương đứng trước mặt các lão thần chẳng cần ngần ngại lưng thẳng tắp. Con nhà người khác còn chơi bời lêu lổng đá gà chọi dế, con của ông đã kiến công lập nghiệp làm đường đường chính chính làm Đại tướng quân.
Con trai Thành Vương đang cống hiến cho quốc gia ngoài chiến trận, người tám trăm năm đều trưng vẻ mặt lạnh nhạt như Chung Diệp gặp Thành Vương cũng phải cho ông sắc mặt khích lệ.
Suốt một năm nay Chung Diệp dùng thủ đoạn kinh thiên động địa thanh lọc một loạt quan lại Bộ Lại, tri phủ phủ Thuần An Cố Lương trong thời gian lo việc trị thủy cho triều đình đã nhân tiện phát hiện được rất nhiều tên đại tham quan từng ăn hối lộ, ăn chặn tiền từ ngân khố hoặc làm việc trái với quốc pháp.
Chung Diệp cho người chém đầu hết toàn bộ đám tham quan kia, các vị trí trọng yếu trong triều đình bị bỏ trống đều được người của hắn lấp đầy. Quan lại đứng đầu tỉnh Vệ Lê vốn nằm trong tầm khống chế của Duệ Vương, từ tuần phủ đến các tri huyện nho nhỏ đều đút lót bạc cho ông ta. Chờ lúc bão tố Chung Diệp gây ra lắng xuống, nguồn thu nhập của Duệ Vương giảm xuống hơn phân nửa trong nháy mắt, quyền lực vốn nắm trong tay cũng bị tước mất.
Duệ Vương hai năm trước khí phách ngút trời, đánh một trận cờ quyền thế cùng vị Đế vương trẻ tuổi Chung Diệp xong, lập tức trở nên già hơn hẳn.
Ngược lại, quyền lực trong tay Chung Diệp lại được củng cố thêm một bước, chúng tinh củng nguyệt*, chư vị đại thần càng thêm kính sợ hắn.
*Chúng tinh củng nguyệt: là một phép ẩn dụ để chỉ nhiều người hoặc nhiều thứ bao quanh, ủng hộ một người hoặc một thứ. Ở đây có thể hiểu gọn là "xung quanh Chung Diệp đã có nhiều người trợ giúp".
Cho dù phản loạn Nghênh Châu ở phía Nam vẫn chưa bình xong, bá quan văn võ vẫn phải công nhận Chung Diệp là một Hoàng Đế khó lường.
Bầu không khí ảm đạm trong triều đình còn sót lại từ thời Thành Đế đã được loại bỏ hoàn toàn, thu hồi giang sơn từ thế lực ngoại thích, Hoàng Đế chú trọng việc nước, một lần nữa tìm về được tôn nghiêm hoàng thất và quyền lực tối cao. Điều duy nhất các đại thần tiếc nuối không ngừng đó là chuyện Hoàng đế không tuyển chọn tú nữ, cũng không thành hôn, bên gối Chung Diệp đến tận bây giờ vẫn chưa có Hoàng Hậu.
Có thể là vì bóng ma tâm lý mà Thịnh Thái Hậu khi còn cường thịnh để lại cho huynh đệ họ Chung, khiến cả hai anh em đều sinh ra cảm giác bài xích đối với các quý nữ tính tình cường liệt có tiếng trong Kinh thành. Huynh trưởng đã bị giết của Chung Diệp Ai Đế khi sinh thời cũng không thân cận với Hoàng Hậu của hắn, mà ngược lại sủng ái một cung nữ nhỏ bé.
Mà Chung Diệp là Hoàng Đế nắm thực quyền trong tay, hắn chưa bao giờ là kẻ nhân từ. Hoàng Đế mà nhân từ, có thể nói chuyện hợp tình hợp lý thì đại thần mới dám lải nhải một đống lời linh tinh như là "vì giang sơn xã tắc" gì đó, chứ Hoàng Đế mà máu lạnh vô tình không nghe lời sàm ngôn thì không có ai dám khuyên cả. Rốt cuộc thì cái đầu của bản thân vẫn quan trọng hơn hậu đại nhà Hoàng Đế nhiều.
Đại thần không dám khuyên, không có nghĩa là tông thất không nhen nhóm ý nghĩ.
Xem tình hình hiện tại Thành Vương là thần tử được Hoàng Thượng tín nhiệm nhất, con trai lớn của ông thì đang lãnh binh bên ngoài, cho dù Thành Vương có dám dĩ hạ phạm thượng thì nể mặt mũi Hi Tu Viễn chắc Hoàng Thượng cũng không làm gì Thành Vương đâu. Thế là một người, hai người rồi nhiều người khuyến khích Thành Vương đi khuyên Hoàng Đế mau mau tuyển tú lập Hậu.
Lại được vị Thành Vương già đầu rồi mà vẫn còn sĩ diện hão, ông căng da đầu đáp ứng. Đáp ứng xong rồi thì hối hận.
Người ta muốn khuyên Hoàng Đế tuyển tú lập Hậu là vì nhà người ta có con gái hoặc là cháu gái xinh đẹp đang tuổi xuân thì, tranh thủ cơ hội cho tiểu nữ thân phận cao quý nhà mình được vào hậu cung, có khi còn được lập làm Hoàng Hậu. Chứ nhà mình thì đi khuyên Hoàng Đế lập Hậu để làm gì.
Thành Vương không có mụn con gái nào, hai đứa con trai thì mở mồm là không thành hôn không lập thất, cháu gái cũng không có nốt, Hoàng Đế có muốn lập Hậu cũng không đến lượt nhà mình.
Nhưng mà Thành Vương có muốn đổi ý cũng không được, vào buổi thượng triều, sau khi bàn chuyện quan trọng xong, trước mặt các tông thất lão thần, ông cẩn trọng lên tiếng: "Hoàng Thượng, hiện tại hậu cung bỏ trống, một đất nước không thể không có hậu đại, cũng đến lúc người nên tuyển tú, chọn một người làm Hoàng Hậu?"
"Lập Hậu?" Chung Diệp lạnh lùng cười, "Trẫm không thấy có người nào xứng đáng để lập làm Hậu cả."
Thật ra là có, nhưng hắn không thể nói ra.
Tình yêu hắn dành cho Hi Trì quá sâu đậm, nỗi nhớ cùng càng ngày càng nhiều, nhưng phần tình cảm ngày ngay từ đầu đã xác định là không thể để lộ.
Chung Diệp hắn yêu phải một nam tử đã thành gia lập thất, người ấy lại còn là một nam tử phong lưu, từng trải qua đoạn tình thâm với Thịnh Nguyệt, hiện tại đã có phu nhân, nói không chừng phu nhân đã sinh cho y một đứa con.
Mỗi khi nhớ tới hết thảy những điều ấy, Chung Diệp lại không thể khống chế ý muốn giết người, hắn muốn giết hết tất cả, để bọn chúng giãy giụa trong dòng máu tươi dưới ngọn lửa đố kị ngùn ngụt trong lòng hắn.
"Trai lớn cưới vợ gái lớn gả chồng." Thành Vương căng da đầu tâu tiếp: "Bệ hạ nên làm gương cho thần dân trong thiên hạ mới phải."
Chung Diệp lạnh lùng nói: "Nếu trẫm nhớ không nhầm, hai nhi tử của Hi ái khanh đều chưa thành hôn? So với việc lo lắng cho hậu cung của trẫm, không bằng về nhà lo tìm phu nhân thật tốt cho hai con trai, đợi cả hai trở về là thành thân ngay."
Thành Vương không còn lời nào để nói.
Chung Diệp chính là lạnh nhạt như vậy đấy, bất cứ ai cũng không dám nhiều lời trước mặt hắn, đến Thành Vương cũng bị Chung Diệp nói cho cạn lời, đương nhiên không còn ai dám giúp ông nữa. Bên cạnh Thành Vương toàn là mấy lão đại thần râu tóc bạc phơ ngày đó một mực nài nỉ ông khuyên Hoàng Thượng lập Hậu, kết quả tới thời khắc mấu chốt bọn họ đến rắm cũng không dám đánh một cái.
Thành Vương tính tình có nóng nảy đến mấy cũng không dám nóng trước mặt Hoàng Thượng, đợi ra khỏi đại điện liền tính sổ cả bọn một lần. "Giản đại nhân, vừa rồi sao ngươi không nói câu nào? Ngươi câm rồi? Hả?"
"Còn các ngươi nữa, Trương đại nhân Trần đại nhân, các ngươi cũng không nói lời nào? Hôm qua lúc nài nỉ ta thấy các ngươi sôi sục ý chí lắm cơ mà, làm như nếu ta không khuyên Hoàng Thượng lập Hậu thì ta chính là một tên gian thần không bằng, kết quả một mình ta nói, các ngươi đâu? Các ngươi đều là đồ con rùa rụt đầu!"
"Đồ vương bát đản!"
Thành Vương mắng không ai dám phản bác. Dù sao thân phận mỗi người ở đây đều tương đương nhau, thậm chí Thành Vương còn được Hoàng Đế sủng ái hơn, hơn nữa Thành Vương là võ tướng bọn họ là quan văn, giờ mà giương nắm đấm ra đọ thì cả đám túm lại cũng đánh không lại Thành Vương.
Chờ Thành Vương mắng xong mới có người dám trưng bản mặt già, nói: "Đừng nóng giận Thành Vương, khi nãy lão phu hơi khó thở, trước mặt Hoàng Thượng mà ho là không nên, bởi thế mới không dám mở miệng."
"Quả nhiên kẻ cáo già là có nhiều tâm nhãn* nhất." Thành Vương nói, "Về sau Hoàng Thượng có lập Hậu hay không, lập ai làm Hậu, bổn vương đều mặc kệ! Hoàng Thượng thích làm cái gì thì để người làm, Hoàng Thượng làm gì cũng đúng hết, bổn vương chỉ nghe lời một mình Hoàng Thượng!"
*Tâm nhãn: có mắt nhìn, có lòng dạ, lương tâm,... trong câu này ý chỉ những kẻ cáo già, lõi đời là biết nhìn thời để ứng phó nhất.
"Khụ khụ."
Những người khác chỉ ho khan vài tiếng trốn tránh, rồi từng người rời đi.
Đương nhiên nửa giờ sau đoạn kịch nhỏ này đã lọt vào tai Chung Diệp. Chung Diệp xoay chiếc nhẫn ban chỉ trên tay, Thành Vương nhìn qua có vẻ ngốc nghếch, giống kiểu người dễ dàng bị người ta lợi dụng rất ngốc, nhưng thực ra lão già này cực thông minh.
Ông ta không thể không biết trong ngoài điện đều đầy người của Chung Diệp, to tiếng như vậy nghe như là đang trách mắng đại thần dám bày không dám ăn kia, nhưng thực chất là đang giải thích ngọn nguồn cho Chung Diệp nghe.
Thành Vương mới đích thực là con cáo già gian xảo, đa mưu túc trí, từ trước đến nay chưa từng bước lỡ một bước nào. Hi gia có hai đứa con trai, Hi Tu Viễn cùng với người tên Hi Trì kia đều không tồi.
Nhãn tuyến của Chung Diệp ở trong quân cũng không ít, nhiều nguồn tin báo về nói vị đệ đệ kia của Hi Tu Viễn rất thông tuệ, đã giúp việc quân rất nhiều. Tuy Hi Trì không trực tiếp ra chiến trường, nhưng công lao y làm ra được không thua gì việc cầm gươm giết địch.
Chung Diệp cũng bắt đầu thấy tiếc vì năm ngoái chưa gặp Hi Trì một lần.
Nguyên nhân năm ngoái hắn không triệu kiến Hi Trì có rất nhiều, đầu tiên là Chung Diệp không có hứng thú với những nam tử có vẻ ngoài đẹp đẽ, chuyện Hi Trì hấp dẫn một lúc ba vị công chúa nghe thật kì diệu, nhưng không đủ khiến Chung Diệp thấy tò mò.
Thứ hai là việc dùng Hi gia, Hi Tu Viễn và Thành Vương đều là người quan trọng, nếu gặp cả Hi Trì, trông thấy y chỉ như thêu hoa trên gối thì Chung Diệp cũng phải trái lương tâm mà khen người trẻ tuổi quả nhiên không tồi này nọ, ban cho Hi Trì một chức quan coi như cho Hi gia đủ thể diện.
Không gặp Hi Trì là tránh được chuyện này.
Các gia tộc quyền quý đều có không ít hậu duệ trẻ tuổi, phần lớn trong số đó muốn lấy lòng Chung Diệp nhằm mưu cầu tiền đồ cho bản thân. Chung Diệp từ khi còn nhỏ đã biết, quân cờ có thể dùng mới xứng đáng giữ trong tay, còn những thứ vô dụng hắn căn bản đến cầm cũng không thèm.
Về sau vẫn còn cơ hội, nếu bình định được Nghênh Châu trong vòng hai năm thì sang năm Hi Trì và Hi Tu Viễn hẳn là có thể trở về.
Cứ đến tối muộn là Chung Diệp lại bắt đầu nhớ về hiền đệ, đoạn thời gian ở huyện Thanh kia là khoảng thời gian hiếm hoi mà Chung Diệp cảm thấy ấm áp.
Hi Trì không sợ hắn, ánh mắt Hi Trì nhìn hắn lúc nào cũng mang một loại ánh sáng nhu hòa dịu dàng, nụ cười lúc nói chuyện với hắn của y xuất phát từ tận đáy lòng. Ai ai đối mặt với hắn cũng đều kinh sợ, họ đối đãi với hắn như đối với một con mãnh thú nguy hiểm, người dám thân cận với Chung Diệp gần như không có ai, mà chính hắn cũng không cho phép ai lại gần mình. Ngay cả người bạo gan như Thành Vương cũng không dám mạo phạm thiên uy.
Chung Diệp làm Hoàng Đế làm rất thành công, nhưng hắn làm người lại rất cô độc. Điêu lương họa trụ kim bích huy hoàng*, cung điện đẹp đẽ tựa như một cái lồng son cầm tù hắn ở trong.
* Điêu lương họa trụ kim bích huy hoàng: rường cột chạm trổ, sơn son thếp vàng lộng lẫy.
Trịnh Như biết Chung Diệp đang nghĩ gì, hắn không chỉ một lần thấy cảnh Chung Diệp họa Hi Trì trong tranh. Hắn có thể leo lên được vị trí đứng đằng sau Chung Diệp này, đương nhiên bản lĩnh không thể không có. Trịnh Như đã đưa đến một người cho Chung Diệp, có điều không biết Chung Diệp có dùng hay không.
Đêm khuya xử lý xong tấu chương, Trịnh Như vừa canh y cho Chung Diệp vừa nói: "Hoàng Thượng, lúc trước xét nhà Thịnh gia xong không ít gia quyến phải vào Giáo Phường Tư. Trong đó có một người tên Ngọc Tuyết thường xuyên hầu hạ Thịnh Nguyệt khi còn sống, Thịnh Nguyệt khá sủng ái hắn."
Chung Diệp có nghe nói qua chuyện này, Thịnh Nguyệt có vài cơ thiếp bên người, con nhà quý tộc dù có người trong lòng rồi vẫn có vài cơ thiếp hầu hạ là chuyện thường thấy.
"Nô tài đưa Ngọc Tuyết đến cho người, mời người nhìn thử."
Bên ngoài có người đi vào, một nam tử mặc bạch y đi giữa, xung quanh là thái giám cùng nhau bước vào.
Chung Diệp nheo mắt nhìn, tên nam tử da trắng như tuyết, ngũ quan xinh đẹp tinh xảo, mang theo một chút cảm giác mềm mại lẳng lơ. Mới đầu không thấy có gì quen, nhưng khi hắn vừa ngẩng đầu Chung Diệp mới nhận ra hắn với Hi Trì có vài phần tương tự, đặc biệt là nửa dưới khuôn mặt.
Có điều, Hi Trì không có kiểu mị lực lẳng lơ kia. Hi Trì như vầng thái dương, trên người không mang chút khí tức trần tục nào.
Chung Diệp lạnh lùng quét mắt nhìn Trịnh Như: "Có phải ngươi nghĩ ở bên trẫm thời gian dài là có thể tùy ý nghiền ngẫm tâm tư của trẫm?"
Trịnh Như nghe vậy cả người liền như lâm vào hầm băng, hắn lập tức quỳ rạp xuống đất, lời xin tha mạng cũng không dám nói.
Ngọc Tuyết sống ở Giáo Phường Tư hai năm, cuộc sống ở đó cùng với đoạn thời gian ở Thịnh gia như trời với đất, bây giờ có người dẫn hắn đến trước mặt Thiên tử, hắn đương nhiên phải nắm lấy cọng rơm cứu mạng này, dốc hết sức lực tranh sủng. Hắn đã chuẩn bị dùng lại thủ đoạn tranh sủng lúc Thịnh Nguyệt còn sống, hạ gục hết tất cả những kẻ địch trên con đường tranh sủng... Kết quả, Hoàng Thượng chỉ liếc hắn một cái, rồi hắn cảm nhận bản thân đang bị người nào đó lôi ra ngoài, quay về tới cảnh ngộ cũ.
Chung Diệp khinh không thèm giết Ngọc Tuyết, tên kia căn bản không có cửa so sánh với Hi Trì. Ngoại trừ cái túi da bề ngoài, hắn có cái gì có thể dùng để so với Hi Trì? Người với người giống nhau trong thiên hạ nào có thiếu gì, có người có đôi mắt giống Hi Trì, có người giống Hi Trì ở cái mũi. Ngọc Tuyết có nửa mặt dưới giống Hi Trì, nhưng hắn không có bất cứ quan hệ gì với Hi Trì hết.
Chung Diệp sẽ không để vào mắt những kẻ chỉ có vẻ bề ngoài giống Hi Trì, hắn chỉ cần người thật. Mà người thật thì chỉ có một.
Thịnh Nguyệt giữ loại người như vậy bên cạnh, có thể suy đoán hắn giao hảo Hi Trì chắc chỉ là vì xem trọng vẻ đẹp của Hi Trì, cái Thịnh Nguyệt thích thực ra chỉ là nhan sắc của y. Nếu Hi Trì biết được nguyên do này, hẳn y sẽ cảm thấy tổn thương.
Chung Diệp hiểu Thịnh Nguyệt còn hơn chính gã hiểu gã, bên ngoài gã là một vầng trăng sáng, nhưng thực chất gã chính là tên tiểu nhân đê tiện. Đôi khi ngay cả Chung Diệp cũng không nhìn ra được thủ đoạn bỉ ổi mà Thịnh Nguyệt dùng.
Chung Diệp nghĩ mãi vẫn không rõ vì sao Hi Trì lại đặt tình cảm của y vào người như vậy, để loại người như gã trở thành nốt chu sa trong đáy lòng y. Chẳng lẽ lớp ngụy trang của Thịnh Nguyệt hoàn hảo như vậy?
Trịnh Như không bị đánh chết, nhưng ba mươi trượng cũng đủ tước mất của hắn nửa cái mạng. Những tâm phúc còn lại bên người Chung Diệp càng thêm cảnh giác, không ai còn dám tìm người này người nọ đến mê hoặc quân tâm nữa.
HẾT CHƯƠNG 22
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT