Editor: Hebridean

Thành Vương và Hi Tu Viễn cũng không hay biết chuyện ngày đó ở Phủ Thuận Hầu Hi Trì đã nổi trội ra sao.

*Gốc: chơi nổi, chơi trội, ở bối cảnh hiện đại nó là "giật spotlight" ấy.

Riêng dung mạo thôi Hi Trì đã quá thu hút người khác, không ít cô nương khuê tú cao quý của các gia tộc chết mê vẻ đẹp đó của y. Không ít người bạo gan dò hỏi nội tình Hi gia.

Bởi vậy, Thành Vương lại càng buồn bực, Hi Trì rõ ràng vừa mới về nhà chưa nóng đít, ông là cha còn chưa kịp dẫn nó đi đâu, làm sao mà mới đó đã có nhiều nhà tới cửa hỏi thăm hôn sự của nó quá vậy? Thậm chí còn hỏi thăm nhiệt tình hơn hôn sự của Hi Tu Viễn.

Hi Trì thì đã sớm quen với loại chuyện này, lúc y còn ở Lật Nam tình hình cũng tương tự như bây giờ. Kể từ khi y qua tuổi mười ba, số người muốn đến làm mai cho Hi Trì chưa bao giờ ít.

Nhưng chuyện khiến Thành Vương tức giận nhất là ấy thế mà có một Tiểu Hầu gia cũng tới hỏi thăm, tên lõi Tiểu Hầu gia này còn cả gan dám hỏi Thành Vương có muốn có thêm con trai không. Thành Vương đương nhiên không muốn! Ông không thèm nói gì thêm, thẳng tay đuổi hắn ra ngoài.

Trên bàn cơm chiều, Thành Vương đập đến rung động đất trời, Hi Tu Viễn bất đắc dĩ phải ôm ngang chén cơm của mình lên, nhưng mà cái đùi gà vẫn bị Thành Vương đập rớt xuống đất.

Hi Trì không biết thân phụ nhà mình còn có cái tính cáu kỉnh như vậy, y cũng vội vàng bảo vệ chén cơm của mình.

"Chạy đến làm mai cho con gái nhà mình thì thôi đi, vậy mà còn có đàn ông đến hỏi cưới!" Thành Vương nghĩ thế nào cũng thấy chịu không nổi, "Kinh Thành bây giờ so với mười mấy năm trước đã thay đổi thành ra thế này cơ đấy, nam phong thời nay đã ngang ngược đến như vậy rồi sao? Dám đánh chủ ý lên con trai lão tử!"

Hi Tu Viễn nhìn nhiều đến nhàm rồi: "Phụ vương, có gì đâu mà người phải tức giận? Quan trọng là A Trì có thích hay không thôi."

Thành Vương liếc nhìn Hi Trì: "Con mà dám đưa nam nhân về đây, con xem ta có dám..."

Đánh gãy chân Hi Trì thì không được rồi.

Hi Trì ngoan ngoãn như vậy, lại thông minh, đáng yêu, hiếu thảo như thế, Thành Vương nào nỡ đánh gãy chân y. Con trai mình rứt ruột đẻ ra, mắc cái giống gì lại đi đánh nó? Hi Trì và Hi Tu Viễn đều là chân là tay của Thành Vương, đánh đứa nào ông cũng không nỡ.

Thành Vương túm lấy một cái đùi gà khác, hung dữ ngoạm một miếng: "Cha con là ta đây sẽ đánh gãy chân tên nam nhân kia, như thế này này!"

"Rốppp" một tiếng, xương đùi gà bị Thành Vương cắn gãy.

Hi Trì trợn mắt há mồm nhìn cha.

Hi Tu Viễn sống với Thành Vương đã nhiều năm, nhìn Thành Vương diễn đến chán, hắn giục Hi Trì: "A Trì, ăn cơm ăn cơm, ngây ngốc ngồi đó làm gì, Tiểu Lan mau thêm cơm cho Nhị gia."

Thật ra Thành Vương không hẳn là đặt nặng ý muốn nối dõi tông đường cho con cháu, bắt buộc con trai phải lưu lại nòi giống cho tổ tông nhà họ Hi hay gì đó. Nếu ông có suy nghĩ nhiều con nhiều cháu nhiều phúc khí, thì với thân phận địa vị của ông, ông đã sớm đi bước nữa rồi sinh ra hàng đàn con cháu từ sớm rồi. Chỉ là ông không quen được với việc nhìn hai tên nam tử ở bên nhau, nói chung là nhìn thế nào cũng thấy kỳ lạ.

Thành Vương ăn sạch miếng đùi gà xong dùng khăn lau lau tay: "Chuyện kia, hai dà... Thịnh gia công tử Thịnh Nguyệt đó thích đàn ông, nó nuôi mấy nam sủng bên ngoài, ta nhìn nó thấy không vừa mắt."

Lần đầu tiên Hi Trì nghe nói đến chuyện này, y hoàn toàn không ngờ: "Thịnh Nguyệt thích đàn ông?"

Hi Tu Viễn gật đầu: "Cũng không phải là bí mật gì, công tử thế gia trong Kinh không ít người vừa nạp thiếp lại còn chơi cả luyến đồng, thị hiếu của thời nay nó thế. Thịnh Nguyệt thích nhất là mấy đứa nhỏ mới lớn trắng trẻo, càng trắng càng tốt, nam sủng nổi tiếng nhất của gã tên là cái gì mà Ngọc Tuyết gì đó, gã thường đưa theo nó đi ăn chơi, ta cũng từng gặp qua một lần."

Hi Tu Viễn thầm nghĩ dung nhan tên nam sủng Ngọc Tuyết kia có vài phần tương tự với Hi Trì, nửa dưới khuôn mặt giống đến kì lạ, nhất là khuôn cằm nhòn nhọn kia. Đương nhiên, phong thái Ngọc Tuyết còn khuya mới bằng Hi Trì, so với Hi Trì còn chưa được một phần mười.

Bản thân Hi Tu Viễn không ưa gì cái chuyện so sánh mình với bất cứ nam sủng, luyến đồng nào, bởi thế nếu nói ra lời này chẳng khác nào hắn đang cố tình vũ nhục Hi Trì, vì thế hắn giữ suy nghĩ này lại trong đầu, không nói ra.

Hi Trì chỉ thuận miệng hỏi một câu, hứng thú của y với Thịnh Nguyệt không đủ lớn để ngồi nghe cố sự của đối phương, hai người hoàn toàn không giống với những gì người ngoài hay đồn thổi.

...frtunamjrgarden.wordpress.com @bittermelon_team...

Thánh chỉ gia phong Hi Tu Viễn nhanh chóng được ban xuống, hắn cấp tốc chuẩn bị xuôi Nam bình định phản quân. Chung Diệp triệu kiến cả Thành Vương lẫn Hi Tu Viễn tiến cung cùng một lần.

Thành Vương là hán tử được đui rèn từ sinh tử trên chiến trường, tính cách ông thẳng thắn, về phần đầu óc... Chung Diệp cho rằng Thành Vương là một người thông minh, trông có vẻ thô kệch nhưng bên trong lại tỉ mỉ, biết co biết giãn, biết bản thân muốn cái gì. Hi gia có được ngày hôm nay chính là công sức của Thành Vương.

Thành Vương trước mặt con trai uy phong mười phần, nhưng đứng đối diện với Thiên Tử, ông thu hết vẻ uy phong của bậc trưởng bối vào, Hoàng Thượng hỏi cái gì ông đáp cái đấy.

Cả hai cha con Thành Vương đều đã dùng cơm chiều, nhưng Hoàng Thượng thì chưa, hắn mời hai người cùng nhau dùng bữa, Thành Vương thấy thế vẫn đủ bụng để làm thêm một chén nữa.

Ăn xong, Chung Diệp dùng trà xanh súc miệng, lại nhận lấy chung trà Vân Vụ mà thái giám Trịnh Như dâng lên, nhấp một ngụm: "Hổ phụ vô khuyển tử, Hi ái khanh, hai nhi tử của người đều không tồi."

Thành Vương tò mò hỏi: "Hoàng Thượng, người đã gặp qua con trai thứ hai của thần?"

"Tuy trẫm chưa gặp Nhị công tử lần nào, nhưng các muội muội của trẫm thì gặp rồi." Chung Diệp nói, "Ngày đó ở Phủ Thuận Hầu, Bát công chúa, Cửu công chúa cùng Thập công chúa đều từng gặp qua y. Hồi cung xong cả ba vị công chúa đều đến gặp trẫm, muốn trẫm ban hôn cho các nàng với Hi Trì."

Nếu là nữ nhi nhà người khác, Thành Vương có thể sẽ cợt nhả đáp: "Vậy thì gả cả ba đứa cho con trai ta luôn đi." Nhưng đây là công chúa Thiên gia, tuy không được sủng ái nhưng cũng là công chúa, một người đã khó đối phó, đây có đến tận ba người.

Thành Vương trầm mặc một lát: "Chuyện này..."

Chung Diệp cười một tiếng: "Lệnh lang thật không tầm thường. Trẫm nghe nói Hi gia có ý muốn cưới công chúa vào cửa, trước mắt có hẳn ba công chúa coi trọng Nhị công tử, bây giờ gả một trong ba cho Nhị công tử sẽ làm hai người còn lại tổn thương. Hôn sự của Hi gia với Hoàng thất đành phải tính toán lại rồi."

Thành Vương chắp tay nói: "Lão thần nguyện nghe Hoàng Thượng sắp xếp."

Chung Diệp buông chung trà xuống, lại nói: "Sau này Hi ái khanh có coi trọng con gái nhà ai, muốn cưới nàng vào cửa, cứ việc nói cho trẫm biết, trẫm nhất định tứ hôn cho lệnh lang."

Thành Vương lên tiếng: "Thần tạ chủ long ân."

Thành Vương hầu chuyện với Hoàng Thượng, Hi Tu Viễn phận làm con cháu không tiện tiếp lời, hắn chỉ im lặng đứng bên cạnh.

Chung Diệp liếc nhìn Hi Tu Viễn: "Hi ái khanh vốn là quan võ dũng mãnh của ba quân, tướng sĩ trong quân ai nấy đều vô cùng kính trọng uy nghiêm của ngươi. Tu Viễn tuổi trẻ đầy hứa hẹn, chúng binh sĩ nể mặt ngươi cũng sẽ nghe lời hắn, lần này trẫm phái hắn đi bình định loạn đảng, Nghênh Châu nhất định trong vòng hai năm sẽ khôi phục thái bình."

Hi Tu Viễn nói: "Thần xin dốc hết sức lực."

Nói xong chuyện, Chung Diệp cho bọn họ lui xuống.

Rời khỏi hoàng cung, Thành Vương xoa cái trán đổ đầy mồ hôi lạnh của mình: "Tiểu tử A Trì này cũng lợi hại đấy, làm sao mà nó khiến cả ba công chúa cùng lúc động tâm với nó vậy?"

Trong thời buổi nam phong hưng thịnh, mặc dù Thành Vương không thích cái này chút nào, nhưng giờ lại không nhịn nổi lấy chuyện này ra nói đùa: "May là Hoàng Thượng không hiếu kỳ dung mạo A Trì, bằng không lỡ A Trì tiến cung gặp người, lại lỡ may người nhìn trúng nó, thế thì chẳng phải nhà chúng ta không thoát được mối lương duyên với Hoàng Thất sao."

Thành Vương dám đấm bất kì tên nam nhân nào khác dám tơ tưởng đến Hi Trì, nhưng mà có cho tiền ông cũng không dám đấm Đương kim Thánh Thượng đâu.

Hi Tu Viễn bất đắc dĩ xoa mày: "Phụ vương à, người không nói bậy không được sao? Hoàng Thượng sao có thể thấy sắc nảy lòng tham được? Hơn nữa A Trì là danh môn công tử."

Trên hết, Hi Tu Viễn tưởng tượng không ra viễn cảnh hai người họ bên nhau. Hi Trì đối xử với ai cũng dùng vẻ mặt ôn hoà, khi nói chuyện cũng nhẹ nhàng phảng phất tiếu ý, cả người ấm áp tựa như vầng thái dương.

Còn Hoàng Thượng thì cười nói gì cũng hạn chế, người ta nhìn vào chỉ thấy lạnh lẽo đáng sợ. Tính cách Hoàng Thượng và Hi Trì đối lập nhau hoàn toàn, hai người gặp nhau thì có chuyện gì để nói đâu cơ chứ.

Chung Diệp xác định Hi gia đồng ý không cưới công chúa nữa mới sai thái giám truyền lời cho ba vị muội muội. Bát công chúa và Cửu công chúa đã lớn tuổi cũng nên xuất giá, Chung Diệp bảo thái giám tiện thể hỏi thăm, ngoài Hi Trì ra các nàng còn có ai muốn gả cho nữa hay không.

Bát công chúa đắn đo, nàng vốn đã chọn một vị công tử thế gia thoạt trông dễ gần khác. Nhưng nàng vẫn thấy tiếc vì không được gả cho Hi Trì. Từ đôi mắt hồ li quyến rũ ngậm cười kia của Hi Trì, cho đến phong thái khi y dùng cây quạt, thoải mái ra chiêu ứng đối một đám công tử khác, phong thái đó thật sự rất xuất chúng.

Hi Trì bình tĩnh điềm đạm, dù cho có đối mặt với tình huống nào đi chăng nữa y cũng có thể dùng phong độ nhẹ nhàng thành thạo mà đối mặt. Suốt bao năm chứng kiến thâm cung nội chiến, nàng chưa từng gặp ai giống như Hi Trì. Bạch y trắng hơn cả tuyết, không nhiễm một hạt bụi trần.

Nếu có thể bẻ gãy đôi cánh vô hình kia của thiếu niên giống như bẻ gãy cánh con bướm, nhìn chàng vùng vẫy trong tay mình thì thật sự quá tốt. Đáng tiếc Hoàng Thượng không cho nàng cơ hội, Bát công chúa dù có thủ đoạn cao siêu đến đâu cũng không dám đối nghịch với Chung Diệp.

Người Chung gia, mang dòng máu trực hệ của Thành Đế đều có máu điên trong người, sẵn có loại dục vọng muốn phá hỏng, phá hư trong huyết quản. Trong đó, Chung Diệp là kẻ xuất sắc nhất, Hoàng Hậu của Thành Đế, sau này là Thịnh Thái Hậu cũng chết trong tay Chung Diệp, một kẻ như nàng lấy đâu ra tự tin để chơi đến cùng với hắn?

Cửu công chúa không nhìn trúng thêm ai, nàng trả lời đợi thêm hai năm nữa rồi cùng Thập công chúa xuất giá cũng chưa muộn.

Chung Diệp không thấy bất ngờ với quyết định của các nàng, chuyện đó chỉ là chuyện nhỏ, Chung Diệp không rảnh để việc hậu cung canh cánh trong lòng, trước mắt quan trọng nhất là triều chính.

Đêm khuya tĩnh lặng luôn là khi hắn nhớ tới Hi Trì nhiều nhất.

Hi Trì như một sợi nắng, chỉ có thể cảm nhận được sự ấm áp của y, lại không có cách nào bắt được y. Có lúc y xuất hiện ở đằng Đông, có khi y lại bay tới từ phương Nam, y luôn chuyển động.

Dục vọng khống chế, độc chiếm của Chung Diệp không cho phép điều đó xảy ra. Hắn là chân long thiên tử, hắn muốn mặt trời rơi xuống khỏi bầu trời cho hắn, nó nhất định phải rơi xuống.

Nhưng Hi Trì đang ở đây? Y không để lại chút manh mối nào cho hắn. Lời đồn chung quanh y có rất nhiều, bất kể nghe thấy điều gì về gia thế Diêu Hi, Chung Diệp đều điều tra qua, nhưng rốt cuộc cũng không thu hoạch được gì.

Nếu không phải e ngại hậu quả khôn lường thì Chung Diệp đã trói Viện trưởng Thư viện Hạc Y lại, dùng khổ hình cưỡng bức ông nói ra chân tướng về Diêu Hi.

Nhưng như vậy không được. Chung Diệp không muốn làm tổn thương Hi Trì, hắn chỉ muốn ôm y, chỉ muốn có được y, không làm y thương tâm, không làm y sợ hãi.

...frtunamjrgarden.wordpress.com @bittermelon_team...

Trước ngày rời khỏi Kinh thành, Hi Trì cho người gửi một bức thư đến huyện Thanh. Khoảng cách từ đây tới huyện Thanh không quá xa, nếu nghĩa huynh đã trở về thì sẽ gửi hồi âm cho y, kết quả y không nhận được gì cả.

Có lẽ lời Cố Lương nói là đúng, nghĩa huynh của y đi nhờ cậy thân thích xong đã gặp phải chuyện gì đó không tiện quay về. Hi Trì cảm thấy mất mát, nhưng y còn nhiều việc phải làm, phải theo đại ca Hi Tu Viễn xuôi về Lật Nam bình định.

Nghênh Châu gần với Lật Nam, mà Nghênh Châu hiện tại đang bị bao trùm bởi chiến loạn, Hi Tu Viễn tính toán dàn đại quân đóng trại ở ngoài rìa Lật Nam.

Phe cánh Đỗ Đình Long Nghênh Châu khá bất ngờ với việc triều đình cho quân đến bình định nhanh vậy, nhưng sức mạnh của bọn hắn là không thể khinh nhờn.

Hi Tu Viễn vốn nghĩ đưa Hi Trì theo cho đệ đệ mình học hỏi kinh nghiệm, trau dồi thêm kiến thức, không ngờ ngược lại người được dạy dỗ lại đổi thành chính hắn.

Đại quân thiếu lương báo lên trên lại bị Bộ Hộ cố ý làm khó dễ, tình thế cấp bách, không ngờ chỉ vài ngày sau Hi Trì đã mượn được lương thực từ một phú thương giàu có, ổn định được quân tâm có phần lung lay.

Lúc bàn kế hoạch điều binh khiển tưởng, tài thao lược của Hi Trì so với cả đám quân sư khác còn cao hơn mấy bậc. Hi Tu Viễn không biết Hi Trì học binh pháp từ đâu, phản quân bị Hi Trì tính kế mấy lần đến nỗi xuất hiện bóng ma tâm lý luôn.

Bằng mối quan hệ mật thiết của Hi Trì và Diêu gia, tất cả quan viên Lật Nam đều bằng lòng phối hợp với Hi Tu Viễn.

Đương nhiên, Hi Trì cũng khuyên Hi Tu Viễn chỉnh đốn quân kỷ đừng để chuyện quân làm ảnh hưởng đến đời sống an lành của bách tích địa phương. Bởi vậy chuyện binh lính cướp của bách tính hay khinh nhục dân nữ gần như không xảy ra, kẻ làm dám trái lại quân lệnh đều bị xử chém đầu không tha.

Lần đầu tiên thực sự nhúng tay vào đại sự lại cực kỳ thuận lợi trơn tru, Hi Tu Viễn thiếu điều muốn bê đệ đệ của mình ôm vào trong tay ra sức nuông chiều, chăm bẵm. Hi Trì thật sự quá hữu dụng, hắn hận không thể đi đến đâu là mang đệ đệ đến đấy, gặp ai cũng muốn khoe đây là đệ đệ vừa trẻ tuổi, vừa tuấn mỹ lại vừa thông minh của mình.

Đợi đến khi toàn thắng về Kinh, Hi Tu Viễn nhất định phải hết lời ca ngợi đệ đệ của mình trước mặt Hoàng Thượng một phen mới được.

HẾT CHƯƠNG 21

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play