Thế kỷ XVIII, phần lớn quy mô tác chiến quân đội dựa vào đại bác, súng, đao kiếm.

Tố chất quân đội, phán đoán của tướng quân, mệnh lệnh có được gửi đi hay không quyết định sức mạnh của nhánh quân đó.

Nhưng những thứ từng quyết định thành bại của một trận chiến dần bị hậu thế phủ định.

Vũ khí có tính sát thương, thiết bị phòng ngự chắc chắn, sự hiểu biết toàn diện chiến cuộc, thủ đoạn của binh lính hoàn toàn phá vỡ vận mệnh chiến trường.

Chiến tuyến ở xa, mỗi một nhánh quân đều trở thành doanh trại độc lập. Nếu không thể phán đoán chính xác vị trí bản thân trong cuộc chiến, ra chiến thuật sai sót, vậy thứ họ phải đối mặt là tử vong. Lúc này họ chẳng khác nào con thuyền mờ mịt giữa đại dương, không thể quay về thủ đô.

Tựa như thuyền trên biển phải nắm rõ tin tức. Thực ra không nhất thiết tính toán phức tạp, cần dụng cụ đo lường thời gian và địa điểm, chỉ cần có người nói với họ đã đến nơi là được.

Ví dụ như thông qua kỹ thuật, giúp bọn họ liên lạc với người trên đất liền.

Người đàn ông đứng trước mặt Antonia phát minh cỗ máy có thể liên lạc khắp đại lục.

“Em biết anh đã về Serbia.” Nikola lại gần, phẫn nộ hỏi: “Vì sao còn mạo hiểm?”

Anh để lại máy vô tuyến điện cho cô, lắp tín hiệu khuếch đại khắp cung điện Versailles và Paris. Chỉ cần cô kích hoạt cỗ máy, anh có thể liên hệ với cô.

“Anh biết hết thảy về em.” Antonia không yếu thế ngẩng đầu, “Vậy anh cũng nên hiểu em không có khả năng tin lời hứa của ai.”

Friedrich nhìn “đoàn xe Nữ Vương” kéo dài hành trình tới Alsace, đoán được ý đồ chạy trốn về Vienna của cô, vậy nên dễ dàng chặn đứng.

Nhưng Friedrich không biết người ông ta không xem trọng, giam cầm phía sau doanh trại quân đội Phổ và quân đội Đế Quốc La Mã đang rục rịch hành động.

Nữ Vương là con mồi. Con mồi chủ động mắc câu, biến bản thân thành độc dược trái tim Phổ.

Từ trước tới nay trên khắp đại lục Châu Âu, cuộc sống của mọi người không phân biệt ranh giới và dân tộc. Chiến tranh chỉ là cuộc chiến giữa các quân chủ.

Vì lãnh thổ, vì tài nguyên, chiến tranh bùng nổ, cho dù là liên minh thân thiết nhất. Chỉ cần quân đội hùng mạnh, dân chúng thuận theo, quân chủ nắm chặt quyền lực trong tay, một lần nữa giày xéo bản đồ nước láng giềng. Cũng bởi vậy sau khi giết hại gia tộc Habsburg, Friedrich II nắm quyền quản lý lãnh thổ, mệnh lệnh quân đội Áo tấn công Pháp.

Nhưng nếu để ý sẽ phát hiện thời đại dần thay đổi.

Quân chủ các nước dùng liên hôn và giao chiến thu về quyền lực, gần như tách biệt với dân chúng, nhưng thời đại đó đang tiêu vong. Tựa như giờ phút này Serbia tuyên bố tách khỏi Đế Quốc Ottoman, Áo nằm dưới trướng Friedrich âm thầm phản động.

Nước Pháp tuyệt không thừa nhận quân chủ nước Phổ thông qua chiến tranh chinh phục họ.

Bàn cờ giăng kín đại lục. Chỉ chờ tất cả quân cờ vào vị trí, ván cờ bắt đầu.

“Cho dù là anh?” Nikola nhướng mày.

Antonia hếch cằm, không đáp. Cho dù là anh.

“Thật trùng hợp.” Đột nhiên Nikola mỉm cười đứng dậy, nhún vai, “Tử thần không bao giờ hứa hẹn, anh ta thích trực tiếp động thủ.”

Vừa dứt lời, tiếng nổ xuyên thấu kiến trúc, âm thanh ầm ầm vọt vào tai.

Antonia đề cao cảnh giác. Nikola vươn tay, vuốt ve bùn đất dính vào tóc cô, “Có lẽ lúc trước anh khiến em ảo giác, khiến em nhầm tưởng anh là người cao thượng. Được rồi, nói như vậy có chút tự biên tự diễn.”

Chẳng lẽ không phải?

Antonia vừa định lên tiếng, bỗng nhiên trước mắt mơ hồ. Hết thảy đều phát sinh trong nháy mắt… ý thức thanh tỉnh dần chìm vào bóng tối.

...

Lần thứ hai tỉnh dậy, hết thảy xung quanh đều không giống thật.

Căn phòng khắc đá cẩm thạch đen trắng tạo cảm giác uy nghiêm, khác xa Versailles xa hoa tráng lệ.

Là cung Hofburg Vienna.

Cô tưởng sẽ không bao giờ… quay trở về đây, giống như kiếp trước.

“Bệ hạ!” Henriette gọi.

“Người không sao! Tốt quá…” Cô ấy bật khóc, ôm chầm lấy cô.

Đúng lúc này có người mở cửa đi vào, “Bệ hạ… Ừm, Nữ Hoàng bệ hạ mời ngài tới.”

Antonia chưa bao giờ thấy Nữ Hoàng Maria Theresa gầy yếu như vậy.

Dù kiếp này hay kiếp trước, lần cuối cùng gặp mẫu thân là năm cô mười bốn tuổi, trước khi xuất giá.

Trong ấn tượng của Antonia, mẫu thân không gì không làm được. Bà tự mình ra tiền tuyến chỉ huy quân đội Áo tác chiến, vừa sinh con vừa bảo nha sĩ nhổ răng, nói: “Giải quyết hai chuyện đau đớn cùng một thời gian sẽ gia tăng hiệu suất”.

Thời khắc này, người phụ nữ ốm yếu đắp lớp chăn dày cộp, chăm chú nhìn cô.

“Bệ hạ…” Antonia ngồi bên giường, nắm tay bà.

Cô không thể giống trước kia nhào vào lòng mẫu thân làm nũng. Đó đã là chuyện rất lâu về trước. Từ khi còn nhỏ, cô đã biết mẫu thân vô cùng nghiêm khắc, các anh trai chị gái đều sợ bà.

Nhớ lại mà cảm giác mấy đời trôi qua.

Bàn tay bà lấm tấm đốm và nếp nhăn, run rẩy nắm tay cô.

Nữ Hoàng Maria Theresa cúi đầu ho khan, há miệng thở dốc muốn nói gì đó, cuối cùng lại lắc đầu, “…Thôi.”

“Đi đi… con của ta. Đi làm chuyện con muốn.”

Antonia yên lặng ở bên bà một lúc, sau đó mới rời phòng ngủ của Nữ Hoàng Áo, đi vào phòng họp của mẫu thân.

“Chào buổi chiều.” Nikola lịch lãm đứng dậy, kéo ghế thay cô, “Xin lỗi chuyện lúc trước.”

Mấy nghị sĩ Áo và Pháp nhìn nhau, đồng loạt cúi đầu.

Antonia không rảnh tính sổ với người nào đó. Sau khi nhân viên công tác vận hành, thiết bị vô tuyến điện nhanh chóng kết nối. Vài phút sau, tình báo viên đọc tin tức đối phương gửi.

[Serbia nhận được.]

[Paris nhận được.]

“Tướng quân Bonaparte nước Pháp vẫn luôn giữ liên lạc với chúng ta.” Wenzel giải thích, “Nhưng ngài ấy nói chỉ nghe lệnh người. Nếu chúng thần không thể chứng minh người ra lệnh, ngài ấy sẽ chỉ chiến đấu cho Pháp. Đương nhiên chúng thần vẫn duy trì liên hệ, dù sao trước mắt chúng ta chung một kẻ thù.”

“Tuy quân đội Serbia không nhiều.” Nikola xen mồm, “Nhưng thắng ở vũ khí khác biệt.”

Antonia liếc anh, anh thản nhiên liếc lại.

Lúc trước Nikola vẫn luôn lảng tránh cải tiến vũ khí, không phải bởi vì anh không biết làm, mà vì anh không muốn làm. Nhưng nếu phải lên chiến trường, đối thủ ra tay tàn nhẫn… Serbia có thể thoát khỏi ách thống trị tàn bạo của Thổ Nhĩ Kỳ không phải do họ lương thiện.

Antonia gật đầu, nói với tình báo viên: “Mời ngài gửi tới Paris giúp ta.”

[Tướng quân, như ngài thấy, gió lốc đã tới.]

Lát sau, tình báo viên lấy tờ giấy trong máy ra.

[Nước Pháp nghe lệnh người, bệ hạ.]

“Một khi đã vậy…” Antonia hít sâu, nhìn xung quanh, “Chúng ta bắt đầu thôi.”

Vào một mùa đông khó tin, một hội nghị khó tin diễn ra. Các quân đội phân tán khắp Phổ thông qua kỹ thuật của hậu thế, từ tốn tích tụ lực lượng.

“Đúng rồi.” Đột nhiên Antonia nhớ tới gì đó, “Không thể quên hàng xóm phương bắc của chúng ta.”

Antonia bình tĩnh nói: “Mời ngài gửi thư cho Ekaterina II… Ta nghĩ cô ấy sẽ không từ chối món quà của ta.”

...

Đời sau ghi chép Phổ là một quốc gia hùng mạnh.

Vào thế kỷ XVIII, Phổ đồng loạt gây chiến với các quốc gia, nổi tiếng nhất là hai trận chiến.

Trong chiến tranh bảy năm, Phổ bị ép tới đường cùng, nhờ vương vị Nga thay đổi mà cứu bàn thua trông thấy.

Nhưng mười năm sau trong trận chiến nọ, nó không may mắn như vậy.

Trận chiến diễn ra vào cuối tháng tư. Người đời sau gọi nó là chiến tranh Đế Quốc La Mã Thần Thánh.

Vị Hoàng Đế vừa thống nhất Đế Quốc La Mã Thần Thánh xâm lấn Pháp, cuối cùng lại rơi vào cục diện giống hệt chiến tranh bảy năm. Quân đội Áo dưới trướng Friedrich II phản chiến, cùng Pháp và Serbia triển khai vây công Phổ.

Điều đáng châm chọc ở chỗ kết thúc trận chiến này giống hệt chiến tranh bảy năm, Nga giữ vai trò quan trọng nhất.

Nghe nói quân đội của Friedrich bị buộc rời khỏi Pháp, trở về Đức. Ông ta phái người tới Nga xin Ekaterina giúp đỡ, yêu cầu cô ta thực hiện liên minh ký kết giữa hai nước.

Quân đội nữ Sa Hoàng tới chiến trường cuối cùng.

Bọn họ xuất phát từ phía đông Ba Lan – Litva, nhanh chóng chiếm lĩnh miền đông nước Phổ.

“Mời ngài nói cho bệ hẹ Friedrich.” Nữ Sa Hoàng nói với tình báo viên: “Ta thưởng thức ngài ấy, nhưng ta thưởng thức lãnh thổ của ngài ấy hơn.”

Giống hệt câu trả lời mười năm trước Phổ xen vào việc phân chia lãnh thổ Ba Lan – Litva của Nga và Áo, lần này Ekaterina đạt thành nhất trí chia cắt Phổ.

“Bảo ngài ấy ngủ yên đi. Chúng ta sẽ chăm sóc con dân của ngài ấy thật tốt.”

________

Một số bình luận của cư dân mạng Trung:

– Friedrich: Hừ, đàn bà.

Ekaterina II: Hừ, đàn ông.

Tesla: Hừ, nhân loại.

– Không ngờ lại là kỹ thuật vô tuyến điện! Thời khắc mấu chốt, boss không chút nương tay cải tiến trang bị vũ khí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play