“Bệ hạ?!” Thành viên quốc hội nghe tính toán của Antonia, khiếp sợ can ngăn, “Friedrich là một gã bạo quân vô liêm sỉ! Sao ngài có thể đồng ý yêu cầu đàm phán của gã?”
Sau khi chiếm Alsace Lorraine, Friedrich đàm phán với Pháp.
“Nếu không đàm phán, chúng ta ngăn được quân đội của ông ta?” Antonia thản nhiên hỏi.
“…” Mọi người im lặng.
Nếu là hải quân, có lẽ còn có một trận chiến; nhưng bọn họ tập kích từ đông bắc. Trên đại lục, không một ai địch lại Phổ, đặc biệt Friedrich là nhà quân sự tài ba.
“Lúc trước… chúng ta dùng thuốc nổ…” Có người cẩn thận hỏi.
Lavoisier không hiểu quân sự lập tức lên tiếng: “Kỹ thuật hiện tại chưa thể sản xuất quy mô lớn toàn quân đội. Thuốc nổ rất nguy hiểm, hơn nữa nếu quá trình vận chuyển gặp trục trặc, e rằng thương vong cho người nhà còn nguy hiểm hơn trên chiến trường.”
Một loạt đề nghị bị phủ quyết, mọi người sa sút.
“Nhưng… Friedrich dám thảm sát ở hôn lễ… Lỡ lần đàm phán này…” Nghị viện dè chừng, “Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Đó là lý do các ngài ở đây.” Antonia bình tĩnh đáp.
Tân chính phủ đã được kiến tạo, tương lai quốc gia này sẽ khác trước. Nếu không phải cô từng chứng kiến toàn đại lục hỗn loạn, hết thảy đã xảy ra.
So với những gì Antonia từng gặp phải, Phổ xâm chiếm chưa là gì.
Mỗi một quốc gia trên đại lục đều có vận mệnh của nó.
...
Cuộc đàm phán diễn ra ở Alsace giáp ranh Pháp và Đức.
Điều này hiển nhiên không công bằng. Dù sao Alsace đã sớm rơi vào tay Phổ.
Nội chiến kết thúc, Pháp điều động tất cả quân đội tới biên cảnh đông bắc. Phổ nhận được thư đàm phán của Pháp, tạm thời dừng thế công.
Song phương giằng co.
Trên đường tới Alsace, đoàn xe của Nữ Vương Pháp đi rất chậm, mỗi lần tới trạm đều kéo dài thời gian. Mấy vị tướng Phổ cho rằng Pháp cố ý trì hoãn thời gian, bực bội muốn tấn công Champagne, nhưng bị Quốc Vương cản lại.
Đến khi đoàn xe tới Alsace, đội quân Phổ nhận được tin dữ: “Nữ Vương” không có mặt trong đoàn xe, mà là thị nữ của cô ấy!
Tin tức hỏa tốc truyền tới doanh trại chỉ huy của Quốc Vương.
Nghe vậy, Friedrich cười lắc đầu, “Xem ra cô nhóc kia khá giống Maria Theresa… nhưng không phải lo.”
Vài ngày sau, xe ngựa thật chở Antonia tới trạm canh gác cách Vienna không xa, bộ trưởng quốc vụ Phổ Schneider kính cẩn khom lưng hành lễ, “Nữ Vương bệ hạ, địa điểm đàm phán ở Alsace Đế Quốc La Mã Thần Thánh, không phải thủ đô Vienna của Đế Quốc La Mã Thần Thánh. Không thể không nói, ngài là khách mời, hành vi này có phần vô lễ.”
Antonia lạnh lùng nhìn ông ấy.
Schneider không nói gì thêm, vẫy tay với binh lính xung quanh, “Mau hộ tống Nữ Vương bệ hạ tới nơi nên tới.”
Hai ngày sau, Friedrich II nhìn Antonia bước từ xe ngựa xuống. Nữ Vương trẻ tuổi nước Pháp lạnh lùng trừng ông ta. Vị Quốc Vương Phổ nắm giữ ngai vàng hơn hai mươi năm phì cười.
“Ekaterina, Maria Theresa, còn có cô…” Ông ta vừa cười vừa lắc đầu, “Đàn bà, đúng là đàn bà.”
Đàn bà ngỡ tưởng dùng chiêu trò đùa giỡn sẽ thay đổi chiến cuộc, nhưng về phương diện quân đội lại ngu không ai bằng. Cô nhóc nước Pháp vẫn nghĩ Áo là Áo của năm năm trước?
“Thật ra ta từng gặp cô.” Ông ta hoài niệm, “Khi đó cô còn nhỏ… Ta nhớ rõ cô giật râu ta, khá đau.”
Vốn đều là Hoàng thất Đế Quốc La Mã Thần Thánh, nếu không phải vì vinh quang Phổ, ông ta sẽ không hạ thủ với người thân của Maria Theresa. Cho dù đến tận bây giờ, ông ta cũng không tổn thương các công chúa nhà Habsburg.
Không chờ Friedrich nói xong, cô gái cách ông ta vài bước bỗng xông lên, ánh sáng trong ống tay áo chớp lóe. Lưỡi dao sắc bén nhắm thẳng cổ Friedrich.
Nháy mắt thân hình mập mạp của Friedrich nhanh chóng phản xạ. Ông ta xoay người, dễ dàng bóp chặt tay cô gái.
Con dao rơi xuống đất, thị vệ xung quanh hoảng sợ hô: “Bệ hạ!” “Bệ hạ!”
Friedrich khoát tay, ý bảo bọn họ không cần tiến lên.
Nhưng ngay lúc này, cô gái không để ý bàn tay bị nắm, tay kia giơ cao. “Bốp”, Quốc Vương Phổ ăn cái tát giòn tan!
Thị vệ trợn mắt há hốc mồm. Quốc Vương bệ hạ… Quốc Vương bệ hạ của bọn họ bị tát!
Bọn họ theo bản năng nhắm mắt.
Bệ hạ nói đúng… quả nhiên đàn bà… Thôi, không đánh giá.
Friedrich buông Antonia, giao cho hai thị vệ bên cạnh.
Cô gái cúi đầu rơi nước mắt.
Cô không phát ra tiếng, nhưng bả vai run rẩy.
Ngay cả thị vệ được huấn luyện cũng không nỡ nhẫn tâm, bàn tay bóp vai cô thả lỏng hơn chút.
Sao cô có thể làm Nữ Vương? Cô mới mười chín tuổi, đối diện với kẻ hại chết phụ thân và huynh trưởng, muốn giam mình vào tù, ngay cả báo thù cũng trở nên xa vời.
“Được rồi được rồi.” Friedrich bị tát hiếm khi dỗ dành, “Antonia, an tâm ở đây đi, ta sẽ không khó xử cô. Mẫu thân cô cũng biết, ta không khó xử người không có sức phản kháng.”
“Ít nhất ở đây cô được gọi là Antonia, không phải Antoinette, đúng không? Đế Quốc La Mã Thần Thánh mới là nhà của cô.”
Antonia được sắp xếp ở cùng quân đội Đế Quốc La Mã, nói cách khác chính là giam lỏng.
Vài ngày sau, Friedrich ném cô ra sau đầu.
Bởi vì chiến sự với Pháp không thuận lợi.
Vài ngày trước bọn họ bất ngờ đánh hạ Alsace và Lorraine, Friedrich tự nhận với khả năng quân sự thiên tài và binh lực của Đế Quốc La Mã, việc đánh hạ Champagne, lao thẳng tới Paris không phải chuyện gì khó. Ông ta quyết tâm đánh bại cường quốc phía nam từ lâu. Mấy năm nay Pháp phát triển quá mức, nếu không nhân lúc công phá, chỉ sợ vài năm sau không còn cơ hội.
Friedrich đã sáu mươi ba tuổi. Dưới sự dẫn dắt của ông ta, quân đội Phổ trở thành cường quốc đại lục. Trong trận chiến bảy năm, thậm chí một mình ông ta lấy một địch ba, đồng thời giao chiến với Nga, Áo, Pháp. Nhờ quyết tâm kiên trì, ông ta không để Áo thành công đoạt lại Silesia.
Hiện tại Đế Quốc La Mã thống nhất, ông ta dẫn dắt đại quân đánh bại Pháp là chuyện dễ dàng. Người Pháp chỉ biết khiêu vũ trang điểm, bọn họ sinh ra không phải để đánh giặc.
Nhưng đối phương chống cự ông ta, phong cách tác chiến xuất thần nhập hóa.
Kỵ binh và pháo binh Pháp thuần thục hợp tác, vừa tiến công vừa lui quân, chớp ẩn chớp hiện trong khu rừng Champagne rậm rạp, không bao giờ đối mặt tác chiến với Phổ. Bọn họ thường xuyên đột kích đánh lén, sau khi quân Phổ nổi giận lại vội vàng rút lui.
Tuy Phổ vẫn tiến công, nhưng thương vong nhiều hơn họ tưởng tượng.
Cứ tiếp tục như vậy sẽ ảnh hưởng vụ cày bừa mùa xuân của nông dân Đức. Bọn họ cần nhanh chóng tiến công.
“Mẹ kiếp, đúng là phong cách tác chiến của lũ người Pháp!” Ngay cả Friedrich ra chiến trường vài lần cũng cảm thấy bực bội.
Không phải chưa từng chiến đấu với quân Pháp, trước kia người Pháp có chiến đấu như vậy đâu?
Tình báo viên nước Phổ liên tục trà trộn vào doanh trại Pháp, muốn tìm hiểu vị tướng nào đang lãnh đạo quân đội Pháp.
Đủ mọi tin tức ập về, càng khiến người ta không thể hiểu được. Đối chiếu từng tin tức, có thể thấy quốc hội chỉ huy trận tác chiến, cố vấn phụ trách là thằng ranh còn hôi sữa…
Loạn thật rồi!
Friedrich nổi giận.
Ông ta phái người ra tối hậu thư cho nước Pháp: Nếu Pháp không đầu hàng, ông ta sẽ giết Nữ Vương của họ!
Không ngờ người đưa tin không thể vào bộ chỉ huy quân địch, bị binh lính canh gác đuổi ra ngoài.
“Friedrich không biết xấu hổ!” Người Pháp mắng chửi: “Lúc trước là ai đồng ý chỉ cần Nữ Vương đàm phán sẽ đình chiến với Pháp? Hiện tại Nữ Vương hy sinh, nhà ngươi lại bội ước!”
“Bọn chúng không sợ ta thực sự giết Nữ Vương?” Friedrich sầm mặt nghe tình báo viên báo cáo.
“Dạ…” Tình báo viên xấu hổ đáp: “Bọn họ là quốc gia quân chủ lập hiến. Nếu Nữ Vương chết, bọn họ tuyệt không tha kẻ thù, nhưng…” Nữ Vương chết đất nước vẫn tồn tại.
Friedrich đau đầu giải quyết Pháp cứng cổ, Antonia lại bình tĩnh sinh hoạt ở phía sau quân đội Phổ. Thỉnh thoảng cô sẽ tới rừng Fort Hill tản bộ. Bên ngoài có binh lính canh giữ, nhưng bình thường bọn họ không đứng quá gần.
Hừng đông đến rạng sáng, Antonia đi vào Fort Hill, tới nơi chỉ mình cô biết.
Nếu hết thảy thuận lợi, sẽ có một trung tướng Áo hẹn cô ở đây.
Friedrich là quân chủ tài ba không kém phần kiêu ngạo. Ông ta giết người thừa kế nhà Habsburg, nhưng không tổn thương Antonia.
Friedrich xem nhẹ người thống trị gia tộc này là một Nữ Hoàng.
Họ hẹn nhau lúc bốn giờ năm mươi, nhưng hiện tại năm giờ hơn vẫn chưa thấy người đâu.
Antonia kiên nhẫn chờ.
Cô cố hết sức mới được như ngày hôm nay, sao có thể tự tay phá hủy?
Có một số việc chung quy sẽ thành lịch sử, mà cô là người viết nên trang sử phủ bụi.
Đúng lúc này, sau lưng có tiếng bước chân.
Antonia đang định quay đầu, đột nhiên người nọ khàn giọng hỏi: “Rốt cuộc em định làm gì?”
Giọng nói này tựa giấc mơ xa xôi.
Cô ngạc nhiên, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
“Em điên rồi đúng không?” Giọng nói càng lúc càng gần, lo lắng và điên cuồng ẩn giấu trong giọng nói khàn khàn, ma sát lỗ tai cô.
Không hiểu sao Antonia lại mỉm cười, “Có lẽ vậy.”
“Đáng tiếc, trên đời này còn kẻ điên hơn em.” Cô xoay người, nhìn anh chàng cao gầy mặc quân phục Phổ.
“Anh thấy sao, bệ hạ Nikola I?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT