Đêm tối ba ngày trước, gió thổi vù vù quanh ngoại thành Paris, doanh trại Bougie rực lửa.

“Mẹ kiếp, không phát tiền lại muốn chúng ta toi mạng.”

Trung tướng Sacco ném chai rượu xuống đất, choang một tiếng, không biết chai rượu lăn đi đâu.

Gió đêm lạnh tới tận xương, gã trùm vội chiếc mũ, kéo chặt áo chàng, đi vào lầu chính doanh trại.

Quốc gia có tiền hay không, nhìn việc đánh giặc là rõ nhất. Mấy chục năm qua, từ thời lão già sắc dục Louis XV, quân đội thường xuyên khất nợ quân lương, sau này còn dùng mỡ bò thay thế quân lương.

Trưng binh là cưỡng chế, tất cả chàng trai đến tuổi đều phải phục dịch sáu năm. Quốc khố không có tiền, Quốc Vương phải nuôi quân đội, lại không thể đòi tiền đẳng cấp thứ nhất gồm giáo sĩ và quý tộc. Bọn họ trơ mắt chứng kiến mỗi lần Quốc Vương yêu cầu điều chỉnh thuế, tòa án đều bác bỏ.

Quốc Vương không tín nhiệm bọn họ. Quân cận vệ Versailles đều thuê người Thụy Sĩ. Đám ngoại quốc còn thưởng nhiều hơn quân chính quy Pháp!

Nực cười! Nếu một ngày chiến đấu với Anh, chẳng lẽ trông cậy người Thụy Sĩ toi mạng thay họ?

Sacco hùng hổ xốc rèm, đi vào trong phòng.

“Mấy con lợn thối! Chúng ta phải đánh giặc…” Lời nói của ông ta kẹt trong cổ họng.

“Chúng mày đang làm gì?”

Binh lính của ông ta ăn mặc chỉnh tề, hoặc cầm kiếm hoặc cầm súng đứng trước đại sảnh. Lúc này mọi người đều nhìn ông ta, nhưng không ai nói chuyện. Tình cảnh quỷ dị khiến bộ não bị cồn thiêu đốt của Sacco thoáng chốc tỉnh táo.

“Mẹ kiếp, chúng mày định làm gì? Tạo phản đúng không?” Ông ta phẫn nộ cao giọng.

Đột nhiên cửa sau “rầm” một tiếng.

Sacco quay đầu, hai binh lính đứng sau ông ta đóng cửa.

Mùi máu tươi xộc vào mũi.

Bộp, thứ gì đó rơi xuống đất.

Trực giác quân nhân đề cao hơn bao giờ hết.

Trước khi ông ta kịp phản ứng, lưỡi dao sắc bén kề cận ngay yết hầu. Người cầm kiếm là trung sĩ bé nhỏ tới từ Corsica.

“Vừa rồi ngài nói đi đâu đánh giặc?” Napoléon sa sầm mặt.

“…” Sacco cúi đầu nhìn thanh kiếm đè trước cổ họng, lại liếc dưới đất – Đó là một thi thể.

Thi thể sĩ quan phụ tá của ông ta.

“Chúng mày muốn làm gì?” Sacco cố gắng bình tĩnh, “Quốc Vương đã ra lệnh, chúng ta phải vây công Paris, bảo vệ Quốc Vương…”

“Nữ Vương đã ra lệnh.” Trung sĩ lạnh lùng ngắt lời: “Bảo vệ Paris, bảo vệ Nữ Vương.”

Sacco tỉnh rượu hơn nửa.

Bất ngờ làm phản? Đùa gì vậy!

“Chúng mày là quân đội Pháp! Rốt cuộc chúng mày chiến đấu vì ai?”

Napoléon nở nụ cười lạnh lẽo.

“Đương nhiên chiến đấu vì chúng tôi. Ngài trung tướng, có lẽ ngài không biết, Nữ Vương hạ lệnh chỉ cần thuộc quân đội của người, tất cả binh sĩ đều có thể thăng hạm, thậm chí làm tướng quân. Bất kể họ xuất thân từ đâu.”

“Vạn tuế!” Có người hoan hô, “Nữ Vương vạn tuế!”

Sacco run rẩy, đột nhiên ý thức chuyện gã chưa bao giờ chú ý…

Tất cả binh lính trong tay gã đều là bình dân đẳng cấp thứ ba.

Dựa theo luật pháp, bọn họ không có cơ hội thăng chức. Quan quân được mọi người tôn sùng là đặc quyền của quý tộc.

Những chàng trai trẻ tuổi từng lên chiến trường giết địch đều khát vọng trở thành lãnh đạo người người kính ngưỡng.

“Hơn nữa Nữ Vương cam đoan… quân đội của ngài sẽ được hưởng quân lương, tuyệt không khất nợ.”

Napoléon nở nụ cười lạnh lẽo, “Trung tướng Sacco, ta hỏi ngài.”

“Hiện tại ngài chiến đấu vì ai?”

Một tiếng sau, trung sĩ bé nhỏ bất ngờ làm phản xốc rèm cửa, đi sang căn phòng bên cạnh.

Cậu ấy vỗ tay trước gió, lau sạch máu trên kiếm.

“Mời nói với bệ hạ, quân doanh Bougie thuộc về người.”

“Chúng tôi sẽ tới các quân doanh khác.” Cậu ấy mỉm cười, “Nói cho bọn họ… bọn họ có hai lựa chọn.”

...

Cuối cùng Antonia cũng chờ được tin tức của quân đội, không chút do dự thông báo tổ chức hội nghị tam cấp.

Là một người có kinh nghiệm đầy mình với Cách Mạng Pháp, hơn nữa còn bị nghiền nát, cô chưa bao giờ nghi ngờ lực lượng nhân dân Paris. Nhưng cô cũng không thể xác định nhân dân Paris có theo tới cùng hay không. Dù thế nào, hết thảy lực lượng có thể lợi dụng tranh thủ đều phải chộp trong tay.

Bởi vì hàng năm cưỡng chế trưng binh và khất quân lương, hơn nữa chiến tranh được lãng mạn hóa thời Trung cổ ngày càng hiển lộ mặt tàn khốc, phần lớn binh lính đều không phải quý tộc. Họ là những người trẻ tuổi không đất đai, không nhà cửa, gần như không còn kế sinh nhai nào khác. Bởi vì quan quân hạn chế xuất thân, bọn họ gần như không còn hy vọng tiến về phía trước.

Kiếp trước, ngay từ ban đầu, phần lớn binh lính quân đội đều im lặng quan sát Cách Mạng.

Sau này quân đội hoàn toàn từ bỏ Quốc Vương, tách ra trở thành quân quốc dân tự vệ.

Giờ phút này, cung điện Tuileries đang chuẩn bị hội nghị tam cấp.

Hội nghị tam cấp là hội nghị đại biểu nước Pháp có từ thời Trung cổ. Đẳng cấp thứ nhất là giáo sĩ, đẳng cấp thứ hai là quý tộc, đẳng cấp thứ ba là bình dân. Hội nghị tam cấp thể hiện xã hội quốc dân của Pháp, bởi vậy hơn bốn trăm năm trước Philippe IV đối kháng giáo hội, lần đầu tiên mở hội nghị. Thông qua việc bỏ phiếu “Đại biểu đại diện xã hội quốc dân Pháp”, ông dùng quyền lực đối chọi với thần quyền.

Từ đó đến nay, hội nghị tam cấp diễn ra hai mươi mốt lần, mỗi lần đều khi quốc gia có vấn đề về tài chính, chính trị, hoặc cần ra quyết định hệ trọng, dựa vào tầm nhìn của nhân dân để thông qua.

Vương quyền trải rộng, lần họp hội nghị gần nhất đã là bảy mươi năm trước.

Kiếp trước, hội nghị tam cấp khơi dậy Đại Cách Mạng.

Vào thời khắc hỗn loạn, không gì thích hợp hơn dùng hội nghị tam cấp để trưng cầu dân ý, quan sát kẻ địch.

Louis XVII và cung điện Versailles kịch liệt lên án đây là “hội nghị dối trá, không có hiệu lực pháp luật”. Phần lớn các quý tộc ở Versailles bày tỏ tuyệt đối không tham gia hội nghị tam cấp.

Nhưng điều này không quan trọng. Paris đã sớm vượt xa Versailles, mọi người ở đây đủ để lập thành hội nghị. Những người đẳng cấp thứ ba hận không thể trở thành đẳng cấp thứ nhất, ghế của đẳng cấp thứ hai để trống, mọi người hô hào nhau mau lấp đầy ghế.

Điều này khiến phiếu bầu của họ chiếm đa số.

Dạo gần đây Paris vô cùng náo nhiệt.

Tuy Quốc Vương điều quân về phía tây nam, nhưng mọi người nhanh chóng phát hiện quân đội không tấn công mãnh liệt. Nhờ tường thành bảo hộ, hiện tại thế công không ảnh hưởng lớn. Huống chi… phần lớn binh lính là người Paris.

Thường xuyên có binh lính nhân lúc trời tối trộm vào thành, không muốn ở lại quân doanh. Trong thành và ngoài thành như hai thế giới khác nhau, một kẻ có tiền, một kẻ không có tiền.

Paris quá lớn, Quốc Vương cần điều quân đội tới những chỗ khác, căn bản không thể vây hết thành phố, càng không thể chặt đứt mậu dịch với đông bắc.

Vì thế phần lớn người dân Paris thủ thành tây nam, nhiệt tình tham gia.

Lần đầu tiên họ phát hiện, họ có quyền quyết định ai là người thống trị nước Pháp.

“Pháp luật là ý chỉ Thượng Đế, là mệnh lệnh thần thánh không thể xâm phạm.” Đức giám mục mặc hồng y nói: “Pháp luật đã sớm quy định quyền thừa kế nước Pháp. Các ngươi không được phá hủy truyền thống thần thánh, nếu không thần linh sẽ trừng phạt…”

“Vì sao chúng ta phải nghe lời chó má của kẻ dâm ô trẻ em?!” Có người cao giọng mắng: “Nếu Thượng Đế biết các ngươi mượn danh nghĩa Ngài lừa gạt dân chúng, Ngài sẽ tống cổ các ngươi xuống địa ngục!”

Mỗi ngày đôi bên đều gân cổ tranh luận.

“Ả đàn bà kia có tư cách gì lãnh đạo quốc gia?”

“Ông quản ai lãnh đạo quốc gia làm gì? Tôi hỏi ông, dựa vào đâu quý tộc và giáo sĩ không cần nộp thuế! Dựa vào đâu chúng tôi phải vất vả kiếm tiền nuôi sống họ?”

“Giáo sĩ và quý tộc không nuôi quốc gia này. Là chúng tôi chống đỡ nó. Nước Pháp là của chúng tôi!”

Mỗi ngày đều có người đứng ngoài ngã tư Paris diễn thuyết. Mọi người đủ mọi ngành nghề đứng trên sân khấu vận động, lớn tiếng kêu gọi đây là cơ hội không thể bỏ qua.

Một ngày nọ, khi diễn thuyết tiến hành một nửa, đột nhiên có người sợ hãi hét to: “Cháy! Cháy!”

Ánh lửa còn chưa thấy, khói mù đã bốc cuồn cuộn.

“Bên kia là… cung điện Louvre!” Mọi người sợ hãi.

Nữ Vương ở cung điện Louvre! Mệnh lệnh mở cuộc họp tam cấp được truyền ra từ đó. Hy vọng của bọn họ đang bị thế lửa uy hiếp.

Xong rồi!

Chờ những người diễn thuyết thở hổn hển chạy tới, bọn họ phát hiện đã quá muộn.

Một vài người đang xử lý hỏa hoạn.

Nhờ cuộc đại tu mấy năm trước, mỗi con phố Paris trang bị thứ kim loại kỳ quái màu đỏ và vòi nước. Đội lính nọ thành thục mở vòi nước, nhắm ngay nơi tỏa khói.

Bốn năm vòi rồng phun cao chục thước, nhanh chóng bao trùm nơi phát sinh hỏa hoạn. Ánh lửa đỏ rực tiếp xúc với vòi rồng, nháy mắt tắt ngóm.

Mọi người chưa bao giờ thấy cảnh tượng như vậy.

Lúc trước khi hoả hoạn xảy ra, cứu hỏa là công việc vô cùng nguy hiểm. Trong nhà cháy, mọi người cầm thùng gỗ chạy đi múc nước giếng, nước sông, hy vọng vớt vát chút ít tài sản. Một khi vật liệu kiến trúc bùng cháy, không gì có thể ngăn cản hỏa hoạn hủy diệt nó.

Mỗi khi hỏa hoạn xảy ra, chỉ khi nhà cửa thành đống tro tàn, mọi chuyện mới chấm dứt.

Thấy hỏa hoạn, cách hữu hiệu duy nhất là bỏ chạy.

Nhưng thời khắc này hỏa hoạn khuất phục vòi rồng, mọi người tận mắt chứng kiến hỏa hoạn bị con người chinh phục, giống như điều kỳ diệu buông xuống nhân gian.

Không, mọi người ý thức rõ hơn bao giờ hết, phát minh được đăng trên báo, vô số người oán hận công trình thi công khiến đường phố Paris bẩn thỉu lầy lội… mang lại hiệu quả.

Trong thời đại ồn ào náo động, người dân thành phố tìm thấy sức mạnh thay đổi thế giới.

________

Một số bình luận của cư dân mạng Trung:

– Nữ chính được lòng dân, nhưng khó thu phục ngoại giao. Anh bị chiến tranh độc lập kéo chân, các nước Châu Âu khác sẽ không để yên.

– Chương này bù lấp lỗ hổng lúc trước, nữ chính nắm được quân quyền. Nếu nữ chính theo con đường quân chủ lập hiến, vậy vẫn phải lo lắng vấn đề ngoại giao, bởi vì danh xưng của cô ấy không được thừa nhận… Napoléon có thể lật đổ vương triều, nhưng nữ chính chưa chắc, bởi vì cô ấy là công chúa nước Áo. Hy vọng tác giả có thể suy nghĩ vấn đề này, viết kỹ hơn chút.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play