Sáng ngày hôm sau ở dưới gốc cây gần lớn có ba người ngồi khoanh chân dưới đất, còn Trần Quốc Hưng ngồi vắt vẻo trên ghế dựa, ánh mắt nhìn vào người đầu tiên nói.
“Liễu Nhược Nhan ngươi tu luyện thiếu sót ngay từ bước đầu tiên, nếu muốn đi xa là chuyện không thể, ta nghĩ nên phế sạch tu vi của ngươi hiện tại, tu luyện lại từ đầu một cách chuẩn chỉnh.
”
Liễu Nhược Nhan nghe xong cũng không do dự gật đầu nói.
“Vâng tiền bối.
”
Trần Quốc Hưng hài lòng gật đầu ngón tay khẽ động một luồng pháp lực bắn ra hướng tới đan điền của Liễu Nhược Nhan nuốt sạch toàn bộ tu vi của Liễu Nhược Nhan rồi thu hồi đoàn phát lực bóp nhẹ một cái toàn bộ tu vi của Liễu Nhược Nhan bay sạch, lúc này chính là một người bình thường, hắn cũng đã kiểm tra tư chất của hai người Ngọc Hải Đăng cùng Tiểu Chu.
Ngọc Hải Đăng thì có tam đại linh căn, Hỏa Thổ Băng cũng đều thuộc dạng thượng phẩm, còn Tiểu Chu cũng chỉ là một Mộc linh căn trung phẩm, bất quá với thân thể uế khí thiên tiên Trần Quốc Hưng thậm chí còn đánh giá cao hơn cả Ngọc Hải Đăng.
“Được rồi tập chung vào nghe ta nói, kẻ nào không tập chung thì đừng có lằng nhằng ăn đao.
”
Trần Quốc Hưng vác ra một đại đao cắm xuống đất rồi nhìn cả ba người nghiêm túc, thấy vẻ mặt nghiêm túc tập chung của ba người, hắn mới hài lòng gật đầu, sau đó bắt đầu nói đến thân thể linh căn tư chất trước tiên, hiểu rõ chính bản thân trước thì chuyện tu luyện mới không thể đi sai hoặc lệch lạch.
“Được rồi các ngươi ngồi tự ngẫm lại những gì ta nói đi, lát nữa ta kiểm tra.
”
Trần Quốc Hưng nhắm mắt dưỡng thần, đến khi trời đỏ rực của hoàng hôn Trần Quốc Hưng mở mắt bắt đầu kiểm tra, Liễu Nhược Nhan cùng Ngọc Hải Đăng đều vượt qua kiểm tra, chỉ có tiểu tử mập mạp Tiểu Chu là ấp a ấp úng gãi đầu mãi không trả lời nổi.
“Hừ, trong lúc ta nói thì gật gù giả vờ, thật ra nhìn xuống sống xem những đứa nhóc khác đùa nghịch, rất vui rất muốn ra đó chơi đúng không? Vậy ngươi ra đó mà chơi.
”
Trần Quốc Hưng đạp một cái tiễn tên nhóc Tiểu Chu một đoạn.
“Ùm.
”
Tiểu Chu bị đạp văng xuống sông, Trần Quốc Hưng phất tay nói.
“Trở về, hai người các ngươi nhớ ôn bài lại kĩ cho ta, mai mà quên thì đừng trách ta nặng tay.
”
“Vâng tiền bối.
“Vâng sư tôn.
”
Ngày hôm sau ba đứa nhóc đã dậy sớm chạy tới gốc cây ngồi chờ đợi, cùng ôn lại những thứ hôm qua Trần Quốc Hưng đã dậy, tiểu tử Tiểu Chu lúc này mới hỏi đông hỏi tây lại những thứ ngày hôm qua mà nó trong lúc lơ đáng không nghe thấy, bị một đạp của Trần Quốc Hưng trở về Tiểu Chu toàn thân như bị đánh gẫy xương cốt vậy, đau đến muốn khóc nên tiểu tử sinh ra sợ hãi sợ ăn một đạp nữa từ sư tôn thì cái mạng nhỏ của Tiểu Chu đi tong mất.
Trần Quốc Hưng mang vẻ mặt hài lòng chắp tay sau đít đi tới nhìn ba người, ngày hôm nay tiếp tục công cuộc dạy dỗ ba người tu luyện, lần này hắn phân vân không biết nên chuyền công pháp gì cho ba đứa, Liễu Nhược Nhan thì cơ bản đã có, còn Ngọc Hải Đăng và Tiểu Chu dù sao cũng tính là môn nhân đệ tử chính thức không thể qua loa được, cuối cùng hắn quyết định truyền cho cả hai đứa trẻ công pháp của hắn, Thiên Địa Vô Thượng Quyết, còn những công pháp tu luyện phụ trợ thì từ từ.
“Sư tôn vậy tông môn của chúng ta tên gì vậy? Để sau này đệ tử ra ngoài tung hoành còn xưng tông xưng phái.
”
Tiểu Chu vẻ mặt trắng mập lộ vẻ chờ mong hỏi, Trần Quốc Hưng nghe xong chợt cứng đờ cả người, hắn vỗ đầu một cái mới nhớ tới chuyện thế lực của hắn xây dựng còn chưa được hắn nghĩ tới một cái tên, đúng là ngớ ngẩn hết sức, nghĩ một lúc hắn mới mở miệng nói.
“Lạc Việt Tông đi.
”
Lạc Việt Tông được lập ra ở dưới một gốc cây ở Đông Thắng Thần Châu sau này trở thành một tông môn vạn cổ thịnh thế, trở thành một trong những tông môn trèo lái vững chắc trên con sông lịch sử.
“Vậy sư phụ ở Lạc Việt Tông chúng ta có bao nhiêu người?”
Tiểu Chu lại hỏi, Trần Quốc Hưng dơ bốn ngón tay lên.
“Oa bốn vạn người sao, nhiều quá.
”
“Không phải.
”
“Là bốn nghìn sao, cũng không tệ.
”
“Không phải.
”
“Vậy bốn trăm người, cũng không sao.
”
“Vẫn không phải.
”
“Vậy chắc chắn là bốn mươi người, cũng không sao cả.
”
Trần Quốc Hưng cười nhàn nhạt nhìn tiểu tử Tiểu Chu, thằng ngốc này thật đúng là làm hắn buồn cười.
“Tính cả ta với các ngươi nữa mới chỉ bốn người, là bốn người.
”
“Cái này chính là tông môn rất nhỏ sao? Học phủ Đặc Lan cũng đã có hai trăm nguyên sinh, so với học phủ Đặc Lan chúng ta còn kém hơn sao sư phụ.
”
Trần Quốc Hưng khóe miệng giật giật, cái hoc phủ Đặc Lan cùi bắp lại đem ra so sánh với một tông môn của một cường giả như hắn lập ra, chuyện này đúng là buồn cười, dơ tay lên búng một cái.
“Cốp.
”
Tiểu Chu ôm đầu la oai oái, Trần Quốc Hưng hờ hững răn dạy.
“Tên đầu đấ này, ta muốn thì có tới bốn tỷ người gia nhập cũng được, hừ hừ nhưng ta không có rảnh, muốn tông môn cường đại lên là dựa vào các ngươi hiểu chưa? Lằng nhằng còn nói linh ta linh tinh ta cắt lưỡi.
”
Tiểu Chu ôm đầu co rụt lại, Trần Quốc Hưng tiếp tục dạy công pháp tu luyện cho ba người, đến tối nay cũng không có về nhà, hắn vung tay thiết lập một trận pháp tụ linh rồi ném một đống lớn linh thạch thượng phẩm vào bên trong.
“Các ngươi cảm khí đi, nếu còn cảm giác không nổi linh khí thiên địa nữa thì đại đao ta cắm ở bên kia kìa, qua đó tự sát quách đi cho xong.
”
Ba đứa ngoan ngoãn mỗi người một góc cảm khí, Trần Quốc Hưng xoa xoa cằm nhìn Liễu Nhược Nhan, có lẽ tiểu nữ này sẽ là người đầu tiên, nhưng hắn đã lầm.
“Sư phụ hình như ta đã cảm khí xong thì phải, còn ngưng tụ ra tia linh lực đầu tiên rồi.
”
Tiểu tử Tiểu Chu vừa đặt mông ngồi xuống đất liền mở mắt nhìn Trần Quốc Hưng nói, hắn sít chút nữa ngất xỉu, năm đó hắn mất bao nhiêu lâu cơ chứ? Cái thằng nhóc này vừa đặt đít xuống còn chẳng nhắm mắt nổi hai giây đã mở mắt ra nói là cảm khí đã xong còn ngưng tụ ra tia linh lực đầu tiên, quả nhiên làm Trần Quốc Hưng sít nghẹn.
“Giỏi giỏi lắm, Tiểu Chu đệ tử tốt tiếp tục tu luyện đi.
”
Trần Quốc Hưng thần thức phóng ra kiểm tra đan điền của Tiểu Chu quả nhiên là đã có tia linh lực đầu tiên, hắn cũng phải cảm thán cái thên thể uế khí tiên thiên này đúng là trên phương diện này có chút trâu bò, còn cái Mộc linh căn trung phẩm, được xem như một bộ chuyển đổi năng lượng nhưng ở trên uế khí chi thân quả nhiên là cặn bã, không đáng một đồng.
Hai người Liễu Nhược Nhan cùng Ngọc Hải Đăng thấy Tiểu Chu như vậy cũng gấp rút cảm khí, Liễu Nhược Nhan có kinh nghiệm trước kia cảm khí xong trước, còn tiểu tử Ngọc Hải Đăng là hoàn thành cuối cùng.
Trần Quốc Hưng nhìn Ngọc Hải Đăng khích lệ.
“Quân lính là kẻ xông lên trước, còn tướng quân chính là ở phía sau quan sát điều chuyển trạng thái cũng như tính toán, là điều binh, ngươi cũng không cần phải vội, giữ vững bản tâm hiểu chưa? Tuy nhiên cũng không thể thua kém nếu không ngươi cũng chỉ là binh lính mà thôi.
”
“Vâng sư phụ.
”
Ba người ở trong tụ linh trận tiếp tục tu luyện, Trần Quốc Hưng cũng ngắm mắt cảm ngộ đại đạo của mình, biết đâu ăn may có thể lĩnh ngộ ra thêm cái gì đó thì sao.