Trần Quốc Hưng bò dậy cười tươi rói, khoe ra hàm răng trắng sáng của mình, rồi nâng tay kéo Liễu Nhược Nhan lại chỗ mình, đưa tay xoa xoa đầu nói.
“Không sao rồi, có ta ở đây.”
Liễu Nhược Nhan khuôn mặt rơi đầy lệ nóng lúc này không hiểu tạo sao lại cảm giác được an toàn ấm áp, lập tức nhào vào ngực Trần Quốc Hưng khóc nức nở.
“Tên khốn, các ngươi còn không mau đánh chết hắn cho ta.”
Âu Dương Khắc thấy sắp chiếm được Liễu Nhược Nhan lại có kẻ phá đám liền sai hai tên gia nhân đánh chết Trần Quốc Hưng, hai tên gia nhân liền nhanh chóng đánh tới, Trần Quốc Hưng đưa một tay lên gãi gãi mũi, cái tình tiết này quen lắm.
Hai tên gia nhân như bị tua chậm lại động tác, cả nửa ngày còn chưa đánh tới được Trần Quốc Hưng, hắn còn ngáp dài một cái nhìn Âu Dương Khắc tiểu đệ đệ một cái, ánh mắt lộ rõ vẻ khinh thường.
“Về nói với chủ nhân của các ngươi muốn cái tên trym nhỏ này còn sống thì mang toàn bộ tài sản tới mà chuộc về.”
Trần Quốc Hưng đạp cho mỗi tên gia nhân một cái say sẩm mặt màu bay thẳng một mạch rơi từ trên trời xuống sảng đường của Âu Dương gia, rồi nhìn Âu Dương Khắc một cái cười cười, lập tức có mấy Trần Quốc Hưng xuất hiện đều nhìn Âu Dương Khắc cười tà ác sau đó chính mà một trận đấm đá túi bụi, đánh cho Âu Dương Khắc cái đầu sưng lên mới trói lại đem treo lên một cái cây.
Liễu Nhược Nhan lúc này cũng đã bình tĩnh lại liền ngại ngùng lùi khỏi ngực của Trần Quốc Hưng.

“Huynh tỉnh rồi?”
“Ừ, đa tạ muội và phụ thân muội đã chăm sóc ta.”
Trần Quốc Hưng cũng vẫn quan sát thấy những chuyện sảy ra hằng ngày, chỉ là hắn chưa thể tỉnh lại mà thôi, cái này là quan thức đã hoạt động còn thân thể thì còn chưa thể hoạt động được, đến hôm nay cũng xem như là bình thường trở lại được rồi, tuy còn có chút trục trặc một tí nhưng cũng không ảnh hưởng quá nhiều.

“Muội tên Liễu Nhược Nhan còn huynh?”
“Gọi ta là Trần Quốc Hưng.”
Thấy đôi mắt thiếu nữ cứ nhìn chằm chằm lên mặt mình Trần Quốc Hưng cũng chỉ biết dở khóc dở cười, một lúc mới nói.
“Ta nghĩ trước hết nên ăn uống một chút, muội thích ăn gì không?”
Trần Quốc Hưng lấy ra một đống đồ làm Liễu Nhược Nhan khiếp sợ.
“Huynh có không gian trữ vật sao? Oa sư phụ ở học phủ Đặc Lan nói phải là những cường giả mới có được không gian trữ vật.”
“À vậy cho muội một cái, bên trong ta để một ít đồ cứ cầm lấy mà dùng.”

Trần Quốc Hưng móc ra một cái nhẫn trữ vật đưa cho Liễu Nhược Nhan.
“Cái này...!thật sự muội không dám nhận...”
“Cứ cầm lấy, đây coi như là ta trả ơn chăm sóc của muội suốt năm năm qua.”
Liễu Nhược Nhan cuối cùng ở dưới ánh mắt như hổ của Trần Quốc Hưng e ngại mà nhận lấy nhẫn trữ vật, Trần Quốc Hưng dạy Liễu Nhược Nhan cách sử dụng nhẫn trữ vật, rồi sau đó để Liễu Nhược Nhan làm quen, hắn thì nấu một ít thịt yêu thú ăn, cái này đúng là lúc này hắn đang rất thèm.
“Để ta đem phụ thân muội trở về, người của Âu Dương gia sắp chạy tới rồi.”
Liễu Nhược Nhan bấy giờ mới giật mình.

“Vậy huynh mau chạy đi, người của Âu Dương gia nhất định sẽ đánh chết huynh mất.”
Trần Quốc Hưng bật cười, đúng là Liễu Nhược Nhan này còn thuần chất phác của một cô bé.
“Yên tâm cho dù mười cái Âu Dương gia kéo tới ta cũng không sợ, được rồi để ta đem phụ thân muội trở về, chúng ta cùng ăn uống một bữa.”
Thần thức của Trần Quốc Hưng tản ra tìm một lúc thì cũng thấy phụ thân của Liễu Nhược Nhan, trực tiếp xé rách không gian mang phụ thân Liễu Nhược Nhan trở về trong sân nhà, cái này cũng không có khó khăn gì, Luyện Hư Kỳ cũng có thể làm được.
“Phụ thân.”
Liễu Nhược Nhan cũng khiếp sợ, Liễu Kỳ cũng sợ đến ngây người, chớp măt một cái lại xuất hiện ở nhà khiến cho một người bình thường như Liễu Kỳ sợ hãi, Trần Quốc Hưng sau một hồi trò chuyện cũng khiến cho hai cha Liễu Nhược Nhan.
“Huynh thật cường đại, không biết tới khi nào muội mới có thể cường đại như huynh được.”
“Cái này không khó, chỉ cần muội nỗ lực nhất đinh sẽ đạt được.”
Rồi Liễu Kỳ cũng biết chuyện Âu Dương Khắc chạy tới đây làm bậy thì tức giận đến run người, cho đến khi thấy Âu Dương Khắc bị trói treo trên cây thì lưỡng lự sợ sệt, Trần Quốc Hưng liền nói vào câu trấn án lại, sau đó nấu nướng thịt yêu thú cùng mấy thứ linh tinh mời hai cha con Liễu Nhược Nhan.
Đang ăn uống thì có một nhóm ba mươi người kéo tới, là người của Âu Dương gia.
“Khắc nhi, kẻ nào to lại dám trói Khắc nhi của ta, muốn chết.”
To tiếng là một mỹ phụ là mẫu thân của Âu Dương Khắc, Trần Quốc Hưng bĩu môi một cái phất tay một luồng pháp lực bắn ra bay tới chỗ mẫu thân của Âu Dương Khắc khiến cho mụ ta không thể mở miệng nói chuyện.
“Ồn ào.”

Gia chủ Âu Dương gia, Âu Dương Lục ánh mắt co lại, vội vàng hành lễ.
“Tiền bối xin tha mạng, là Âu Dương gia ta có mắt như mù đắc tội tiền bối.”
Trần Quốc Hưng nhìn đội hình lớn mạnh của Âu Dương gia chỉ cười lạnh nói.
“Âu Dương gia chủ mang nhiều người tới đây chắc không phải là chỉ để xin lỗi đi, con hư thì tại phụ mẫu nuông chiều, nay lại mang nhiều người tới chắc là để lấy mạng ta rồi.”
Trần Quốc Hưng mắt nheo lại, khí tức uy áp kinh thiên động địa phát ra, khiến cho toàn bộ người của Âu Dương gia đều bị ép cho nằm bẹp trên mặt đất, không những thế mà toàn bộ thành Lãng Nguyệt đều bị khí tức kinh khủng đè ép, chỉ là không có ai bị ép chết.
Trong lòng ngưòi của toàn bộ Âu Dương gia cảm giác như một chân đã bước vào cửa tử, toàn bộ đều mồ hôi đầm đìa chảy ướt sũng cả y phục, Âu Dương Lục là khổ nhất toàn thân như bị ép bẹp dính sát với mặt đất.
“Được rồi, không giết các ngươi vậy.”
Trần Quốc Hưng thu lại uy áp tiếp tục ăn uống, còn gắp cho Liễu Nhược Nhan một cái đùi hỏa kê, cả đám Âu Dương gia như thoát chết đều sợ hãi cúi gằm không dám đứng dậy quỳ trên mặt đất.
“Đa tạ tiền bối tha mạng.”
“Đứng dậy đi, ta không thích người khác quỳ với ta làm gì cả.”
Cả đám người Âu Dương gia không có ai dám đứng lên cả, Trần Quốc Hưng cười nhạt nói.
“Lời nói của ta hình như không có trọng lượng thì phải.”
Lập tức đám người Âu Dương gia sợ tới mới run rẩy khó khăn đứng dậy, Trần Quốc Hưng nhìn qua đám người Âu Dương gia hờ hứng nói.
“Âu Dương Khắc định hãm hiếp muội muội Liễu Nhược Nhan của ta, cái này ta còn chưa biết nên giết kiểu gì đây?”
Âu Dương Khắc nghe vậy quỳ thụp xuống một lần nữa.
“Tiền bối con dại cái mang, ta nguyện chết thay con trai, xin tiền bối tha mạng cho nó.”

Mẫu thân của Âu Dương Khắc cũng quỳ thụp xuống ú ờ dập đầu, Trần Quốc Hưng thở nhẹ một cái, tên Âu Dương Khắc rất may mắn khi có phụ mẫu tốt như vậy, đáng tiếc là chiều quá hóa hư.
“Âu Dương Khắc quý công tử, vậy ta giết cả ba người gia đình các ngươi vậy.”

Trần Quốc Hưng nói dứt lời cả người cả nhà Âu Dương Khắc ba người bị bóp chặt cổ nâng lên.
“Ư...ư...”
Âu Dương Khắc hai mắt đẫm lệ liên tục ú ớ, Trần Quốc Hưng cười nhàn nhạt nhìn một cái Âu Dương Khắc được thả lỏng có thể nói chuyện.
“Đừng...!tiền bối...!tha cho phụ mẫu ta...!ta...!ta nguyện chết...!đừng làm hại Âu Dương gia...”
“Ồ.”
Trần Quốc Hưng ồ lên một tiếng nheo mắt, cái tên này xem ra vẫn còn có chút tính người đi, khóe miệng nhếch lên một cái hờ hứng nói.
“Thôi được rồi, ta thiết lập lời nguyền lên Âu Dương gia các ngươi vậy, từ nay mà còn làm chuyện hại người thì là các ngươi tự tìm con đường chết.”
Trần Quốc Hưng lấy tinh huyết của Âu Dương Lục thiết lập huyết mạch nguyền rủa lên toàn bộ người của Âu Dương gia, sau khi hoàn thành chỉ lạnh nhạt nói.
“Cho các ngươi một ngày thời gian rời khỏi nơi này, đừng để ta gặp lại các ngươi nếu không, chết.”
Hắn nhân từ không giết không phải là không thể giết, chỉ là hắn chẳng muốn huyết tinh quá nhiều, dây dưa nhân quả nhiều rất phiền phức.

Sau đó đám ngưòi Âu Dương gia cuống quýt rời khỏi thành Lãng Nguyệt, còn nhưng kẻ khác bất quá Trần Quốc Hưng cũng không có rảnh để đi dạy dỗ làm gì, quyền lực là một thứ gì đó rất vi diệu, kẻ nắm sức mạnh càng lớn càng cho bản thân cái quyền sinh sát những kẻ yếu hơn mình, Trần Quốc Hưng cũng không thoát ra khỏi cái phạm trù đó nhưng hắn không có ngáo quyền lực như những kẻ khác..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play