Một đêm trôi qua không có bất cứ thêm chuyện gi sảy ra, Trần Quốc Hưng ngáp dài tỉnh dậy, ở bên cạnh Mị Linh Nhi vẫn không một dấu hiệu tỉnh lại nằm ở bên cạnh, Trần Quốc Hưng kiểm tra qua một hồi rồi đi ra bên ngoài.
Nam Tư Uyển lúc này đang thi triển Thú Linh Thuật lên thủ lĩnh mãnh hầu, những đốm sáng nhỏ từ từ chui vào trong đầu mãnh hầu, tay Nam Tư Uyển thủ ấn biến hóa nhanh đến mức chỉ thấy tàn ảnh, Trần Quốc Hưng gật gù, trên phương diện trí nhớ này Nam Tư Uyển có thiên phú hơn hẳn những người khác, hắn cũng cảm thấy ghen tị với đối phương.
“ Thành.”
Nam Tư Uyển kết thúc pháp thuật hô một tiếng, Trần Quốc Hưng gật đầu, đi lại đá đá con mãnh hầu vài cái rồi quay sang khen Nam Tư Uyển.
“ Làm tốt lắm.”
Nam Tư Uyển khẽ gật đầu, con mãnh hầu bị vài đá của Trần Quốc Hưng từ từ tỉnh dậy, trong mắt của mãnh hầu lộ ra hai ấn kí màu sắc rồi từ từ biến mất, con mãnh hầu lúc này đã ngoan như cún, im lặng ngồi trên mặt đất, Trần Quốc Hưng nhảy lên vai mãnh hầu ngồi xuống, phất tay nói.
“ Chúng ta đi thôi.”
Tống Như Ngọc cùng Nam Tư Uyển mang theo Mị Linh Nhi ngồi lên một bên vai khác, Ngô Hạ thì yên vị ngồi trên đầu mãnh hầu, Nam Tư Uyển ra lệnh cho mãnh hầu.
“ Rầm Rầm.”
Những tiếng bước chân rung chuyển cả một vùng vang lên, theo lối đường mòn tất cả đi về phía trước, Trần Quốc Hưng chuyển từ ngồi sang nằm, miệng ngậm một cây kẹo mút, lúc này hắn mới để ý tới một vấn đề quan trọng, con khỉ này không biết đã không tắm từ bao giờ rồi, khẽ thở nhẹ một cái nhổ que kẹo mút ra rồi đeo cái khẩu trang của mình lên, đi tới chiều trước mặt xuất hiện một cánh rừng chỉ có những thân cây trơ trụi không có lá, Trần Quốc Hưng hơi nhăn mặt, rõ ràng đã đi vào bên trong Cổ Thần Miếu, quay đi quay lại lại toàn rừng với đất hoang, cái tên khỉ gió nào bố trí ra mấy cái này không biết có mục đích gì.
Mãnh hầu bước chân vẫn cứ tiếp tục tiến lên, so với những gốc cây lớn kia thân thể mãnh hầu cũng chẳng thế so sánh, Trần Quốc Hưng trong tay xuất hiện một con dao găm rồi hắn vung tay bắn con dao găm cắm thẳng vào một thân cây, động tác này hắn làm rất lặng lẽ ngay cả mấy người Ngô Hạ cũng không biết, đi thêm một lúc sau đột nhiên Trần Quốc Hưng nhăn mặt nói lớn.
“ Dừng lại đi.”
Nam Tư Uyển lập tức ra lệnh cho mãnh hầu dừng lại, Trần Quốc Hưng nhảy bật xuống đi tới một thân cây thò tay nhổ con dao găm ra quan sát con dao rồi nhìn một vòng lông mày nhăn tít lại, Ngô Hạ cũng đã nhảy xuống đi tới bên cạnh Trần Quốc Hưng nói nhỏ.
“ Hình như chúng ta đã đi qua đây rồi!”
Trần Quốc Hưng gật đầu, dơ con dao găm ra nói.
“ Con dao này là ta dùng đánh dấu, chúng ta đi thêm nửa canh giờ liền đi về chỗ này.”
Ngô Hạ vẻ mặt cũng khó coi, Trần Quốc Hưng cất con dao đi rồi mở Thiên Nhãn nhìn xung quanh, vẻ mặt hắn càng lúc càng khó coi, Thiên Nhãn ở nơi này không nhìn ra bất cứ điểm khác thường nào, vậy thì mê trận mà bọn họ đang bị nhốt ở bên trong này đẳng cấp vượt qua phạm vi Thiên Nhãn hiện tại có thể nhìn thấu, Trần Quốc Hưng trong lòng một trận rung động, tiến vào nơi này những thứ vượt qua khỏi sự kiếm soát của hắn có rất nhiều, từ trước tới nay hắn luôn muốn nắm mọi thứ trong lòng bàn tay mình, hắn không biêt đây là một chuyện tốt hay xấu nữa, chuyện gì cũng nắm trong lòng bàn tay mang lại cho hắn một loại an toàn cùng tự tin, hắn không thích những chuyện bất ngờ sảy ra với mình.
Trần Quốc Hưng khẽ bật cười một cái, tâm cảnh tĩnh lặng, có lẽ cái thứ mà hắn cho rằng bản thân mình có thể kiểm soát chỉ là một loại suy nghĩ ảo tưởng của hắn, trên đời chuyện có thể tính trước không nhiều, ngươi có thể tính tối ăn phở nhưng biến số lại sảy ra, quán bận nên đóng cửa nên phải chuyển sang ăn một thứ khác, mọi chuyện đều có biến vì thế cần đối mặt và giải quyết chứ không phải kiểm soát tất cả mọi thứ theo ý của mình.
Nam Tư Uyển đột nhiên nghi hoặc nhìn Trần Quốc Hưng đang đứng ngây người lẩm bẩm.
“ Đột phá tâm cảnh sao?”
Trần Quốc Hưng quay lại nói với đám người Nam Tư Uyển.
“ Có vẻ chúng ta bị lạc vào một mê trận rồi.”
Nam Tư Uyển cùng Tống Như Ngọc vẻ mặt hơi đổi.
“ Ca ca không thể phá trận sao?”
Trần Quốc Hưng cười khổ, ngay cả nửa điểm của trận pháp cũng không nhìn ra, thì lấy cái gì để phá, tìm được tâm trận đâu phải là một chuyện dễ dàng, chưa nói đến đây còn là một mê trận, muốn tìm được tâm trận độ khó gấp đôi so với những trận pháp khác.
Trần Quốc Hưng thử tìm một số kí ức liên quan tới trận pháp trong đầu nghiền ngẫm một lúc lâu, những người khác cũng là nhìn xung quanh xem thử có điểm nào bất thường hay không, đọc một số kiến thức trận pháp Trần Quốc Hưng càng cau mày, trận pháp cần linh lực cung cấp mới có thể hoạt động, nhưng ở nơi này hắn chẳng cảm nhận được một tia linh khí, vậy linh lực cho trận pháp hoạt động đến từ đâu, hoặc đã bị kẻ tạo ra nơi này che đậy một cách cẩn thận.
“ Xoạt.”
Một tiếng động làm Trần Quốc Hưng cau mày, ánh mắt lạnh xuống nhìn qua một gốc cây, Ngô Hạ cũng nhìn qua bên đó quát lớn.
“ Ai? Mau đi ra.”
Trần Quốc Hưng cùng Ngô Hạ cảnh giác nhìn nhau rồi lấy ra vũ khí, Đại Bàng Đen trong tay xuất hiện Trần Quốc Hưng không ngận ngại bắn một phát.
“ Pằng.”
Thân cây bị đục thành một lỗ, từ đằng sau thân cây một thân ảnh từ từ đi ra, là một đứa bé khoảng bốn năm tuổi, với gương mặt trắng bợt tóc ngắn bù xù lởm chởm, trên má được tô đỏ hai bên, y phục trên người được quấn bằng vải trắng như một cái xác ướp.
“ Con mợ nó, là quỷ nhi à?”
Trần Quốc Hưng mặt hơi tái đi khi thấy bộ dạng giống mấy quỷ nhi trong chuyện ma mà kiếp trước hắn hay xem, nhìn đôi mắt trắng đục nhìn tới mình da gà da chó, lông tóc của Trần Quốc Hưng đều thi nhau nổi lên dựng ngược, Ngô Hạ vẻ mặt cũng khó coi lui về sau lưng Trần Quốc Hưng.
“ Ngô Hạ ngươi thật vô sỉ.”
Trần Quốc Hưng thấy Ngô Hạ đứng thụt lại để cho bản thân đứng chắn ở phía trước liền bĩu môi nói, sau đó chạy một mạch về chỗ Nam Tư Uyển, tốc độ hơn xa Ngô Hạ, phía sau đứa bé quỷ dị liền khẽ lắc lắc cái đầu với bộ dạng cứng nhắc, rồi nó nhe miệng lộ ra một bộ răng trăng sáng với hai con răng nanh nhọn hoắc.
“ Đánh bại ta, có thể vượt ải.”
Tiếng nói từ miệng của đứa bé quỷ dị vang lên, không ngờ tới ngôn ngữ mà đứa bé nói lại là ngôn ngữ tu chân phổ biến, Trần Quốc Hưng không để ý mà chạy tới chỗ Nam Tư Uyển rồi mới dừng lại, Ngô Hạ bị bỏ lại một đoạn xa, đứa trẻ quỷ dị khẽ kêu lên một tiếng rồi chạy đuổi theo, chẳng mấy chốc đã xuất hiện sau lưng Ngô Hạ, bàn tay trong cái băng vải quấn quanh người rách toác lộ ra hai bàn tay trắng bệch với bộ móng tay sắc bén đen sì, một trảo đánh ra.
“ Ngô Hạ, đằng sau nó đánh ngươi kìa.”
Trần Quốc Hưng con ngươi co lại, hô lớn một tiếng.
“ Chết tiệt.”
Ngô Hạ khóc thét chân phát lực chạy nhanh hơn, một trảo đánh tới vừa vặn chụp xượt mông Ngô Hạ.
“ Xoạt.”
Một manh y phục ở mông bị xé toạc, Ngô Hạ cảm giác ở dưới mông man mát, vẻ mắt bi thương vừa chạy vừa chửi mắng.
“ Khốn kiếp các ngươi cứ đánh vào mông lão tử, tức chết ta mất.”
“ Pằng.”
Trần Quốc Hưng bóp cò Đại Bàng Đen nhả khói, đứa bé quỷ dị chạy đuổi theo Ngô Hạ bị bắn trúng đầu liền văng ra sau nằm im trên mặt đất.
“ Hộc...hộc...tiêu huynh...ngươi còn vô sỉ hơn ta...”
Trần Quốc Hưng bĩu môi khinh thường nói, ánh mắt vẫn chăm chú vào đứa bé quỷ dị trúng một đạn nằm im trên đất.
“ Người không vì mình trời tru đất diệt.”
Đứa bé quỷ dị từ từ thân thể bật dậy, ánh mắt trắng dã không hề có con ngươi nhìn về phía Trần Quốc Hưng.
“ Mợ nó cái thứ này là cái mẹ gì thế.”
Trần Quốc Hưng dùng Thiên Nhãn nhìn đứa bé quỷ dị, lông mày cau chặt lại, không hề có sinh mệnh, chỉ là một màu của tử khí đen sì tỏa ra từ đứa bé, cộng thêm một luồng ý chí tinh thần chú ngụ ở bên trong, Trần Quốc Hưng liệt đứa bé quỷ dị này vào một dạng quỷ thi, có chút tương tự với cương thi trong phim tàu, mà đối phó với mấy thứ quỷ dị này Vạn tự thần thông là hiệu quả nhất, chỉ là nguyên lực bị áp chế không thể thi triểu Vạn Tự Trấn Yêu Tà thần thông, hiện giờ muốn đối phó với thứ này phải nhờ hết lên Nam Tư Uyển, vì nàng ta vẫn có thể sử dụng một ít nguyên lực, thi triển một ít pháp thuật vẫn có thể.
"Bạn thích thể loại lĩnh chủ.
Nhưng chán ngán với main hồ biến ra bá đạo binh chủng, chỉ tay cái là thần cấp kiến trúc....
Hãy đến với Hy Tuyệt Truyện 8: Thần Chiến
Nơi đây chỉ có làm mới có ăn.
Cũng là một quyển chiến tranh nhiệt huyết nơi vạn tộc san sát.
Văn minh như sao cùng nhau va chạm cùng nhau tỏa sáng.
Ngoài ra còn sẽ có chút ít sinh tồn, hài nước cùng chút xíu cơm tró.
".