Anh ta giờ đã tuyệt vọng với Trình Cẩm và Dương Tư Mịch rồi, chẳng qua chỉ khách sáo hỏi một câu, “Tôi lái xe?”
Trình Cẩm liền đồng ý ngay, vẻ mặt Vệ Đông suy sụp, “Hai người không biết xấu hổ mà để người không biết đường lái xe?”
“Có máy hướng dẫn. Tin tôi đi, anh sẽ không thích ngồi xe do Dương Tư Mịch lái đâu. Còn tôi rất hiếm khi lái xe.” Trình Cẩm nhấn mạnh, “Vô cùng hiếm.”
“…”
Nhóm Tiểu An đã có mặt trong văn phòng, Tiểu An cấp tốc gõ bàn phím, nghe được Trình Cẩm đến liền hô, “Lão đại, thầy Dương, chào buổi sáng!”
Vệ Đông cười nói, “Em gái nhỏ xinh ghê nha.”
Tiểu An ngẩng đầu, “Chú, chú là ai? A, Vệ Đông, không giống ảnh nha, thẩm mỹ rồi? Vậy cũng không thể càng chỉnh càng xấu chứ.”
Vệ Đông nhìn Trình Cẩm, “Tôi đắc tội cô nhỏ?”
Trình Cẩm nói, “Em ấy đã trưởng thành, anh hiểu mà, trẻ con không thích người khác luôn coi mình là trẻ con.”
Tiểu An kêu lên, “Lão đại!”
Vệ Đông thở dài, “Hiểu. Nhưng dáng dấp non nớt là ưu điểm có thể lợi dụng, vẻ ngoài của anh có thể khiến người ta buông cảnh giác thì anh sẽ thuận tiện làm việc.”
Trình Cẩm cười nói, “Được rồi, tôi nhờ người dẫn anh qua phòng tiếp khách nghỉ ngơi.”
“Không phải chứ!” Vệ Đông khoa trương hô, “Tôi mạo hiểm nguy cơ bị cách chức tạm thời đến hỗ trợ, anh lại định nhốt tôi vào phòng tiếp khách?”
“Vậy anh ở lại đây, đừng đi lung tung, lỡ như thấy cái gì không nên thấy…” Trình Cẩm lộ ra biểu cảm “anh hiểu mà” ý vị sâu xa.
Du Đạc nói, “Lão đại, Cao Minh Châu…”
Vệ Đông nói, “Cao Minh Châu làm sao?”
Vệ Đông thề trong ánh mắt Du Đạc nhìn anh ta có sự ghét bỏ, làm gì hả, chỉ chen ngang thôi mà.
Trình Cẩm nói, “Tiếp tục.”
Du Đạc nói, “Cao Minh Châu cho tới giờ không có hành vi khác thường nào. Lão đại, người hung thủ muốn giết có lẽ không phải ông ta?”
Trình Cẩm nói, “Là ông ta mới bình thường, nếu muốn giết Vệ Lập Quần, có thể tìm được rất nhiều cơ hội, không cần phải chọn ra tay ở hiện trường lễ trao tặng đầy nguy hiểm. Ngược lại là Cao Minh Châu, nơi làm việc và nơi ở của ông ta đều được bảo vệ không tồi, rất khó tìm được cơ hội giết người.”
Tiểu An giơ tay, “Lão đại, em cũng có thu hoạch!”
“Nói.”
“Sau khi Vệ Lập Quần chết, thiết bị điện tử của mọi người ở hiện trường bị lấy đi – may lúc ấy em sáng suốt không mang máy tính theo, ghi chép công việc trong mấy tiếng đồng hồ trong di động và các thiết bị khác đều bị sao chép, em tra xét đống ghi chép đó, tra được khi xảy ra chuyện có người quay lại.”
Tiểu An ấn mở một tài liệu dạng video, “Cái này không được phép, anh ta chắc chắn đã bị xử phạt, nhưng trong video anh ta quay lại có thông tin chúng ta cần, lão đại, anh nhìn bóng người trên đèn thủy tinh này nè, em điều tra rồi, người này không có tên trong danh sách nhân viên có mặt.”
Trình Cẩm nhìn bóng người méo mó trên đèn thủy tinh to như bình hoa cỡ lớn, “Em nhìn ra hình dáng người này?”
“Bây giờ nhìn ra được rồi ạ.”
Tuy hình ảnh không quá rõ nét nhưng quả thực có thể nhìn được bộ dáng.
Trình Cẩm hỏi, “Vệ Đông, anh biết hắn không?”
Vệ Đông phát hiện Dương Tư Mịch lại đang nhìn mình, vội nói, “Được rồi, tôi tự nói, tôi biết người này, hắn tên Nghiêm Chinh, cục chúng tôi đang điều tra hắn, chúng tôi nghi ngờ hắn là thành viên trong tổ chức gián điệp.”
Trình Cẩm nói, “Đồng bọn của Tạ Tử Sơ?”
Vệ Đông nói, “Xem như là thế.”
“Tốt lắm, đồng bọn của Tạ Tử Sơ xuất hiện tại buổi họp mặt của bộ An ninh, trên cơ bản có thể xác định Vệ Lập Quần chết liên quan tới nhiệm vụ của các anh rồi.” Trình Cẩm gọi cho Tạ Minh, nói lại tình hình.
Tạ Minh nói bà sẽ thương lượng với cục trưởng cục Chín, để bọn họ phối hợp điều tra, nhưng đoán chừng cần thời gian.
Vệ Đông thở dài, “Tôi cảm thấy chắc chắn sẽ bị cách chức tạm thời.”
Tiểu An nói, “Chú, chú đừng lo, lão đại chúng tôi có lẽ sẽ thuận tay giúp các chú hoàn thành nhiệm vụ đó.”
Trình Cẩm nói, “Được rồi. Liên hệ với Diệp Tử, hỏi tình hình bên họ thế nào.”
Du Đạc dùng điện thoại bàn gọi cho Diệp Lai, sau đó giơ ống nghe nói, “Xảy ra chuyện rồi.”
Trình Cẩm nhận ống nghe, “Diệp Tử?” Lẽ nào Tạ Tử Sơ chạy mất?
Diệp Lai nói, “Lão đại, Tạ Tử Sơ lên cơn nghiện, bây giờ bác sĩ đang tiêm cai nghiện cho cô ta.”
“Ừm… Anh quên nhắc em.”
“Lão đại, anh biết cô ta hít ma túy?”
Trình Cẩm nói, “Không, Tư Mịch nhìn ra được. Vậy nhé, có gì sẽ liên lạc.”
Cúp máy xong, Diệp Lai tức giận nhìn Tạ Tử Sơ trên giường, “Nhìn không ra đấy, cô ta thế mà hít ma túy, nói không chừng Vệ Lập Quần chết lại liên quan tới cô ta.”
Diệp Lai thấy người hít ma túy đều không đáng tin.
“Hôm nay thế nào cũng phải bắt cô ta nói ra tình hình thực tế.”
Bộ Hoan cười nói, “Hung dữ thế làm gì, phụ nữ tội gì làm khó phụ nữ.”
Diệp Lai nổi giận, “Em bây giờ rất muốn làm khó anh đó biết không!”
Bộ Hoan lập tức nghiêm chỉnh, “Vậy em cứ tiếp tục làm khó người cùng giới đi.”
Ở nơi khác, Trình Cẩm đang hỏi, “Còn gì muốn cho anh biết không?”
Vệ Đông nói, “Tôi cũng chẳng phải tổ viên của anh.”
Trình Cẩm không nhìn anh ta, “Về Lưu Bội, hai em tra được bao nhiêu.”
Vệ Đông nói, “Lưu Bội? Đồng nghiệp của Vệ Lập Quần?”
“Đúng, anh biết chị ta?”
Vệ Đông nói, “Tôi từng gặp cô ta ở Hoa Đào Trắng.”
Trình Cẩm nói, “Lúc đó chị ta ở cùng Vệ Lập Quần?”
Vệ Đông lắc đầu, “Không, cô ta đi một mình, không hẹn gặp ai cả.”
Thú vị đây, Trình Cẩm mỉm cười.
“Cục anh mất bao lâu mới có thể cho tôi xem tài liệu nhiệm vụ?”
“Bình thường hiệu suất của chúng tôi rất cao, nhưng đôi khi hiệu suất không hoàn toàn chính xác.”
“Vậy hẳn tôi nên đi gọi điện thoại.” Trình Cẩm kéo Dương Tư Mịch rời đi.
Sau khi vào phòng cách âm, Trình Cẩm bấm số đại tá Chung Nhạc Sinh, “Đại tá Chung, bây giờ có tiện nói chuyện không?”
“Trình Cẩm? Tiện chứ, cậu nói đi.”
Trình Cẩm nói, “Tôi nhớ vụ án cơ mật quân khu Đạm Thủy bị trộm cuối cùng vẫn không tra ra tổ chức đứng sau, tôi đang gặp một vụ tương tự, một tổ chức để mắt tới cục Khoa học Kỹ thuật của chúng tôi.”
Chung Nhạc Sinh nói, “Cậu xác định tổ chức này cũng trù tính vụ trộm cơ mật quân khu Đạm Thủy?”
“Không xác định.”
Chung Nhạc Sinh trầm mặc một hồi mới nói, “Vậy tôi không tiện nhúng tay. Nhưng có chuyện này rất trùng hợp, việc cơ mật quân khu Đạm Thủy bị trộm do cục Chín bên các cậu tiếp quản, tôi nghĩ nếu cậu có quyền hạn thì đi kiểm tra thử?”
Trình Cẩm cười nói, “Cảm ơn anh nhắc nhở, liên lạc sau.”
Trên nguyên tắc, chỉ cần là vụ án anh điều tra, anh có quyền kiểm tra tiếp diễn của vụ đó.
“Không cần khách sáo.”
Trình Cẩm cất di động vào túi, “Tư Mịch, chúng ta đến phòng tài liệu.”
Dương Tư Mịch nói, “Anh cảm thấy nhiệm vụ hiện nay của Vệ Đông là nối tiếp vụ trộm cơ mật quân khu Đạm Thủy?”
Trình Cẩm nói, “Đi xem là biết.”
Vào phòng tài liệu, Trình Cẩm kết nối với kho tài liệu mật, kho tài liệu này Tiểu An không thể thành công đột phá vì nó chưa được điện tử hóa hoàn toàn, nhập mật khẩu xong, nhân viên quản lý kho tài liệu liền xuất hiện trong giao diện video, “Xin chào, xin hỏi anh cần xem gì?”
“Phần sau của vụ trộm cơ mật quân khu Đạm Thủy.”
Đối phương tra cứu quyền hạn của Trình Cẩm, “Cấp bậc quyền hạn của anh hợp lệ, xin chờ một chút.”
Không lâu sau, một giao diện xuất hiện trên màn hình, trên đó có dòng nhắc “Một khi đóng lại hoặc quá thời gian, tài liệu sẽ tự động xóa khỏi máy tính này, nếu cần xem lần nữa mời liên hệ lại với nhân viên quản lý.”.
Điền mật khẩu xong, tài liệu hiện ra.
Nhiệm vụ hiện tại của Vệ Đông là điều tra việc cơ mật bị trộm tăng lên, anh ta chỉ là một trong nhiều người thi hành nhiệm vụ.
Một Đóa Hoa Đào Trắng do công ty TNHH Trường Vận mở, công ty này trên thực tế bị người của Từ Thiệu Phi khống chế. Kết quả điều tra của cục Chín cho thấy Từ Thiệu Phi rất hứng thú với tài liệu mật của cục Khoa học Kỹ thuật nhưng cho tới giờ gã chưa đánh cắp tài liệu nào.
Nghiêm Chinh trà trộn vào hiện trường trao tặng là nhân viên của Từ Thiệu Phi, xuất thân lính đánh thuê, phụ trách một số công việc cần dùng vũ lực.
Tạ Tử Sơ cũng là nhân viên của Từ Thiệu Phi, làm quan hệ xã hội, phụ trách giải quyết ăn uống sắc dục.
Ngoài hai người này, Từ Thiệu Phi còn rất nhiều cấp dưới có đủ các tài năng, thân phận bây giờ của Vệ Đông cũng là một thành viên trong nhóm, nhưng anh ta chưa được gặp Từ Thiệu Phi.
Từ Thiệu Phi tốt nghiệp trường nổi tiếng thế giới, trí thông minh ưu việt, hứng thú yêu thích cũng rất đặc biệt, gã thích sưu tầm bí mật của cá nhân hoặc đoàn thể hoặc quốc gia, từ ai đó thích món ăn kỳ quái nào đó tới quốc gia nào đó định tiến hành quyết sách trọng đại nào đó, gã đều hết sức hứng thú, cũng nhiều lần tìm tòi tin tức thành công.
Tới nay chưa có ai bắt thóp gã được, hoặc giả mọi người đều có thóp nằm trong tay gã nên không ai dám động tới gã.
Gã từng đảm nhiệm chức vị quan trọng trong mấy tập đoàn đa quốc gia, thường đi công tác ở nhiều nước, sau đó có người nghi gã cố gắng làm việc chỉ để thỏa mãn ham muốn đi khắp nơi đánh cắp tình báo cơ mật hoặc không cơ mật nên gã bị đuổi việc.
Rồi gã biến sở thích thành nghề nghiệp, với nhiều người thì đây đúng là tai họa, có người muốn cho gã công việc mới nhưng gã đã phát hiện niềm vui thú của người làm nghề tự do, không còn hứng làm dân công sở nữa.
Trình Cẩm láng máng biết tên Từ Thiệu Phi này, hình như từng tình cờ nghe thấy hồi còn làm cảnh sát hình sự.
“Đây là ai? Một tên cuồng nhìn trộm IQ cao? Hắn thành lập câu lạc bộ cuồng nhìn trộm khổng lồ? Nếu hắn thỏa mãn một mình trốn trong phòng tối xem những thứ đó thì thôi, dù như thế cũng buồn nôn lắm rồi nhưng ít ra nguy hại nhỏ, nhưng hắn lại muốn mang chúng đi bán, quá to gan, kết quả có khi sẽ rất thảm.”
Dương Tư Mịch nói, “Em biết hắn.”
Trình Cẩm muốn hỏi “Tư Mịch, sao em biết loại người biến thái này” nhưng nhịn được.
“Bạn à?”
Dương Tư Mịch nói, “Em không có bạn. Biết trong một lần làm nhiệm vụ ở nước ngoài, hắn giúp em một tay nên không giết hắn.”
“…” Trình Cẩm không nói gì, đúng là không phải bạn.
Dương Tư Mịch lại nói, “Anh rất ghét hắn? Lần sau nhìn thấy em có thể giết hắn.”
“…” Trình Cẩm thở dài nói, “Không cần. Nhưng nếu em tự vệ hoặc hắn đang giết người thì trừ hại cho dân đi.”
Dương Tư Mịch nói, “Hắn không giết người, hắn cảm thấy giết người không có hàm lượng kỹ thuật.”
Một số người có nguyên tắc làm việc riêng, tuy nguyên tắc này có thể thay đổi chi tiết dựa vào tâm trạng nhưng đối với vấn đề nguyên tắc mình đã nhận định, bọn họ thường sẽ rất kiên trì.
“Thôi quên đi, để hắn lại cho bộ ngành khác xử lý. Nếu hắn không giết người, vậy cũng không cho cấp dưới của mình giết người? Nhưng chuyện ở quân khu Đạm Thủy không tiến hành trong hòa bình, cả Vệ Lập Quần nữa, anh ta bị súng bắn chết. Đây là chuyện gì?”
Trình Cẩm gọi cho Chung Nhạc Sinh lần nữa, “Đại tá Chung, tôi đã xác nhận, tổ chức kia có liên quan mật thiết tới vụ án cơ mật quân khu Đạm Thủy bị trộm.”
Chung Nhạc Sinh nói, “Cảm ơn cậu đã báo.” Như vậy anh ta có thể làm gì đó.
Trình Cẩm và Dương Tư Mịch trở lại văn phòng.
Vệ Đông hỏi, “Thế nào?” Anh ta muốn biết Trình Cẩm biết bao nhiêu.
Trình Cẩm nói, “Liên quan tới đạo tặc thế giới Từ Thiệu Phi, nhưng nghe nói tổ chức của hắn không giết người.”
Tiểu An nói, “Em biết hắn, kỹ thuật hack của hắn lợi hại lắm.”
Vệ Đông gật đầu, “Một người vô cùng phiền phức.”
Du Đạc nói, “Các anh tra hắn mấy năm rồi?”
Vệ Đông hơi bị đả kích, “Chưa tới mấy năm. Hắn vốn được xếp vào nhóm gián điệp nước ngoài do cục Tám phụ trách, nhưng sau đó…” Anh ta không xác định có phải nói tiếp không.
Trình Cẩm nói, “Sau đó vì vụ án quân khu Đạm Thủy, phát hiện hắn xây một tổ chức trong nước nên chuyển sang cho cục các anh?”
“Không sai.”
Trình Cẩm nói, “Tư Mịch, nếu Từ Thiệu Phi thật sự không giết người, có lẽ nào tổ chức này không phải do hắn xây lên? Em có số điện thoại của hắn không, gọi hỏi thử?”
Mọi người tưởng Trình Cẩm nói đùa nên bật cười.
Dương Tư Mịch nói, “Trước đây có nhưng em làm mất rồi, ngoài gọi điện còn một cách truyền tin khác, em đi hỏi.”
Được thật á? Mọi người có hơi choáng váng.
Vệ Đông nói, “Không nhầm chứ, hai người làm vậy chẳng phải đánh cỏ động rắn hả?”
“Sớm động rồi, nhóm Diệp Tử đến Hoa Đào Trắng, anh lại ở chỗ chúng tôi, Tạ Tử Sơ cũng nằm trong tay chúng tôi, đã thế này bọn họ còn có thể không động?”
Vệ Đông thở dài, “Mấy cậu sẽ hại tôi thất nghiệp.”
Lúc này Diệp Lai gọi tới, nói với Trình Cẩm là Tạ Tử Sơ muốn gặp anh, “Lão đại, cô ta nói trước khi nhìn thấy anh cô ta sẽ không nói gì hết.”
“Được rồi, anh sẽ đến cùng Tư Mịch.”
Đường phố bình thường, xung quanh không có nhà cao tầng, người đi đường cũng không nhiều, đây là một quảng trường quạnh quẽ.
Đậu xe xong, Trình Cẩm và Dương Tư Mịch đi vào con hẻm nhỏ, Diệp Lai đứng dưới lầu chờ họ, “Lão đại!”
Tạ Tử Sơ thoạt trông hơi nhợt nhạt, sau khi thấy Trình Cẩm và Dương Tư Mịch thì khách sáo nói cảm ơn, “Cảm ơn hai người có thể đến.”
Trình Cẩm kéo Dương Tư Mịch cùng ngồi xuống, “Không sao. Đầu tiên, tôi muốn nói cho cô chúng tôi đã tra được tổ chức của cô.”
Anh đoán Tạ Tử Sơ muốn bàn điều kiện với mình, làm người mua chắc chắn anh phải ép giá. Để cho thấy mình không phô trương thanh thế, anh nói ngắn gọn tình hình chung về các thành viên tổ chức.
Tạ Tử Sơ chỉ nghe và gật đầu, vẻ mặt không thay đổi quá nhiều.
Trình Cẩm mở túi tài liệu, lấy ảnh chụp Lưu Bội ra đặt lên bàn, “Biết người này không?”
Tạ Tử Sơ nói, “Biết, chị ta là đồng nghiệp của Vệ Lập Quần, chị ta muốn mua chuộc tôi để tôi hắt nước bẩn cho Vệ Lập Quần.”
“Cô đồng ý?”
“Không.”
“Tại sao?”
Tạ Tử Sơ nói, “Chị ta ra giá không đủ cao.”
Trình Cẩm lại đặt một tấm ảnh khác lên bàn, tấm này là ảnh Nghiêm Chinh do Tiểu An phục dựng.
“Nghiêm Chinh, đồng nghiệp của cô. Tấm ảnh này được chụp mười lăm phút trước khi Vệ Lập Quần chết, lúc đó Nghiêm Chinh và Vệ Lập Quần đang ở một buổi họp mặt của cơ quan nhà nước, cô biết Vệ Lập Quần là người của bộ Thông tin không?”
Tạ Tử Sơ há hốc mồm, cố gắng một hồi mới phát ra tiếng, “Vệ Lập Quần chết trong tay Nghiêm Chinh? Là tôi hại anh ấy…”
Trình Cẩm nói, “Tại sao nói như vậy?”
Tạ Tử Sơ như là vô cùng tức ngực, lồng ngực không ngừng phập phồng, há mồm thở dốc phù phù, “Tôi biết Vệ Lập Quần làm ở bộ Thông tin, nhưng tôi lừa đồng nghiệp anh ấy chỉ là người bình thường, tôi thích anh ấy, cho dù…”
Trình Cẩm nói, “Cho dù anh ta chỉ lợi dụng cô? Có lẽ vì trả thù anh ta, cô đã để mặc anh ta bị giết.”
“Không!” Tạ Tử Sơ la to, “Anh ấy không lợi dụng tôi, anh ấy chỉ không thích tôi làm nghề đó, tôi cũng chuẩn bị rút lui xong rồi!”
Trình Cẩm không tiếp tục dò xét phương hướng này, anh nói, “Buổi họp mặt Vệ Lập Quần tham gia thực ra là buổi họp mặt của bộ An ninh – anh ta có vài người bạn trong bộ, họ đã mời anh ta tham gia. Nghiêm Chinh nhìn thấy anh ta ở trường hợp này sẽ có phản ứng gì?”
Tạ Tử Sơ tỏ vẻ hoảng sợ, trong mắt ngập tràn nước mắt, “Nghiêm Chinh từng giết rất nhiều người, không hơn một trăm cũng phải mấy chục.”
Trình Cẩm nói, “Nghiêm Chinh làm sao biết Vệ Lập Quần?”
“Thông qua giám sát, trong quán Một Đóa Hoa Đào Trắng có camera.”
Trình Cẩm nhìn Bộ Hoan và Diệp Lai.
Bộ Hoan cười gượng, “Thời gian bọn tôi ở trong quán không dài, không để ý là có camera, hẳn ngụy trang rất bí mật.”
Trình Cẩm dời ánh mắt, nhìn Tạ Tử Sơ, “Có phải cô đã cho Vệ Lập Quần thứ gì không?”
“Không.”
“Vậy cô và anh ta nói chuyện làm ăn sao? Ví dụ như kế hoạch của các cô?”
Tạ Tử Sơ nói, “Chỉ nói một ít vụ thất bại cũ, nói như chuyện cười.”
“Ví dụ?”
“… Anh nghĩ tôi sẽ nói lại lần nữa cho anh nghe?”
Trình Cẩm trực tiếp hỏi, “Nói chuyện về cục Khoa học Kỹ thuật sao?”
Tạ Tử Sơ hơi do dự, “Chuyện này liên quan tới việc Vệ Lập Quần chết?”
“Có lẽ.” Trình Cẩm đè mi tâm, cảm thấy hình như bắt được một vài thứ nhưng lúc mở tay ra lại phát hiện không có gì cả.
Tạ Tử Sơ nói, “Sở nghiên cứu thuộc cục Khoa học Kỹ thuật là hạng mục dài hạn của chúng tôi, chúng tôi luôn muốn thâm nhập nhưng không thành công.”
Trình Cẩm híp mắt, không đúng, nếu không thành công thì sao Vệ Lập Quần lại chết? Anh ta phải đã phát hiện gì đó mới bị diệt khẩu, nên cho Tiểu An và Du Đạc tra xem Vệ Lập Quần có để lại manh mối gì không, bất kể là hòm thư thật hay email, sách hay máy tính đều phải tra một lần.
“Ông chủ các cô là Từ Thiệu Phi?”
“Nghe nói vậy.”
Dương Tư Mịch xen vào, “Cô chưa gặp bao giờ?”
Tạ Tử Sơ nhìn sang hắn, “Đúng, tôi chưa từng gặp ông chủ, cũng không biết có phải tên Từ Thiệu Phi hay không. Nhưng tôi có thể giúp các anh dẫn Nghiêm Chinh ra.”
“Ồ?” Trình Cẩm hơi kinh ngạc trước sự phối hợp của cô ta.
Tạ Tử Sơ nói, “Tôi muốn biết có đúng là anh ấy giết Vệ Lập Quần không.”
Trình Cẩm nói, “Cô cảm thấy hắn sẽ thừa nhận?”
“Tôi hiểu anh ấy, nếu đúng anh ấy sẽ thừa nhận, anh ấy là người rất ngông cuồng.”
Trình Cẩm suy nghĩ rồi nói, “Chắc hắn đã biết chúng tôi tiếp xúc với cô, có thể sẽ không gặp cô đâu.”
Tạ Tử Sơ nói, “Anh ấy rất tự phụ, chỉ cần hẹn gặp ở nơi đông người chẳng hạn như quảng trường, anh ấy sẽ xuất hiện.”
Dương Tư Mịch hỏi, “Quảng trường nào?”
Tạ Tử Sơ nói, “Quảng trường Ngân Hà.”
“Địa điểm tốt.” Xung quanh không có nơi bắn lén thích hợp. Hẹn ở đó tương đối an toàn.
Bộ Hoan liền nói, “Chỗ đó rất tiện cho cô bắt tay với hắn chạy trốn.”
“Tôi sẽ không chạy, nhưng nếu các anh không đồng ý chấp nhận rủi ro tôi cũng hiểu được.”
Trình Cẩm nói, “Tôi suy nghĩ một chút.”
Tạ Tử Sơ nói, “Tốt nhất nhanh lên, nếu không chờ anh ấy rời khỏi thủ đô, dù tôi có hẹn anh ấy cũng không đến được.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT