Hàn Bân ở trong quán bar giải trí mãi không ra, Diệp Lai dùng ống kính tele của máy ảnh DSLR quan sát y, nói, “Tại sao đồng hồ của Du Đạc không thêm vào chức năng nghe trộm?”
Bộ Hoan cười nói, “Có nhưng Hàn Bân tắt, cậu ấy không tắt luôn chức năng định vị đã tốt lắm rồi.”
Diệp Lai nhíu mày, “Anh biết nhiều nhỉ. Các anh đang làm gì?”
Bộ Hoan nói, “Đương nhiên là đang nghĩ cách bắt hung thủ giết Vệ Lập Quần, tên đó nói thế nào cũng xem là nửa bạn bè của chúng ta.”
“Nửa?” Diệp Lai nở nụ cười chua xót, “Anh ta nghe được sẽ thành xác chết vùng dậy mất. Anh và Hàn Bân rốt cuộc đang làm gì?”
Bộ Hoan nói, “Không có gì. Chỉ là chia nhóm thôi, chúng ta ở ngoài sáng tiến hành điều tra chính thức, Hàn Bân rời tổ thì điều tra trong tối.” Hắn nhìn về phía quán bar giải trí, “Em xem, hiệu quả tốt mà.”
“Cho nên Hàn Bân cố ý cãi nhau với lão đại?”
“Cậu ấy là vì tách chúng ta ra, cậu ấy không hấp dẫn toàn bộ hỏa lực thì mọi người đều bị cách chức.”
“Không nghĩ nên nói cho bọn em biết trước?”
Bộ Hoan gượng cười, “Chẳng phải đang nói đây à. Anh trịnh trọng xin lỗi. Xin lỗi, vốn nên nói cho em biết trước.”
“Một chút thành ý cũng không có…” Diệp Lai miệng nói vậy nhưng cũng không có ý thừa thắng xông lên, “Lão đại biết không? Anh ấy cố tình phối hợp với Hàn Bân?”
Bộ Hoan lộ ra biểu cảm đau răng, “Anh không biết. Nhưng cậu ấy biết hay không biết đều như thường.”
Diệp Lai nói, “Anh ấy nhất định biết nên mới thuận nước đẩy thuyền…”
Bộ Hoan cướp lời, “Thuận nước đẩy thuyền làm chúng ta thất nghiệp cả đám.”
Diệp Lai nói, “Nếu miệng quạ đen của anh linh nghiệm, bọn em đều là bị anh và Hàn Bân liên lụy. Thật không biết các anh nghĩ gì, thương lượng với bọn em mấy câu thì chết hả?”
Bộ Hoan cười nói, “Muốn lừa được người khác phải lừa được người nhà đã.”
“Logic gì…”
Trong quán bar giải trí, Hàn Bân đang uống rượu, quán này buổi tối náo nhiệt hệt như những quán bar khác, chỉ khác ở chỗ ánh đèn nơi này là màu trắng khá nhẹ.
Vệ Đông cũng đang uống rượu, một tay anh ta để trên bàn, gõ nhẹ theo tiết tấu nhạc, tới đoạn truyền cảm liền uống một ly, tựa như xem âm nhạc là đồ nhắm.
Tâm trạng hai người đều không tốt, uống rất nhiều, Vệ Đông lắc lư áp sát Hàn Bân, “Thấy cô gái vừa đi vào không? Bạn gái Vệ Lập Quần đó.”
Hàn Bân nheo mắt nhìn người Vệ Đông nói, dưới ánh đèn trắng sáng, y nhìn thấy hình dáng mơ hồ của một cô gái mặc đồ trắng đi đến và ngồi xuống bàn trong góc, y loạng choạng đứng dậy, nghiêng ngả đi về phía cô gái đó, ngồi xuống ghế đối diện, y ngồi không vững, suýt chút là ngã sấp xuống, y vội vàng nắm cạnh bàn ổn định cơ thể, nhìn cô gái ở đối diện, “Xin chào.”
Bộ Hoan trên xe ở ngoài quán nói, “Cậu ấy uống nhiều quá.”
Diệp Lai nói, “Rõ mồn một.”
“Nhưng mà cô gái cậu ấy bắt chuyện xinh đấy, hóa ra cậu ấy thích kiểu này…” Bộ Hoan không nói tiếp, Diệp Lai khó hiểu sao hắn đột nhiên im lặng bèn bớt thời giờ nhìn hắn, Bộ Hoan cứng đờ nhìn ra ngoài cửa sổ, “Diệp Tử, em xem kia là xe ai?”
Xe Tần Việt! Con xe sang có tiếng vững vàng đậu lại ven đường, cửa xe mở ra, quả nhiên người bước xuống là Tần Việt.
Diệp Lai nhét máy ảnh trong tay cho Bộ Hoan, “Anh tiếp tục, em đi xem tình hình.”
Cô mở cửa xuống xe, “Tần Việt!”
Tần Việt quay đầu, thấy là Diệp Lai bèn cười, “Cô cũng ở đây?” Nói xong hắn còn rất kinh nghiệm nhìn xe Bộ Hoan ở đằng sau.
Diệp Lai cười nói, “Sao anh đến đây?”
Tần Việt lộ vẻ lo lắng, “Hàn Bân gọi cho tôi, bảo tôi đến đây đón em ấy, hình như uống không ít rồi.”
Diệp Lai hơi kinh ngạc, “A, hóa ra là vậy. Vậy đi nào, tôi vào cùng anh.”
Sau khi vào quán bar, họ trông thấy Hàn Bân đang lôi kéo một cô gái trẻ tuổi, cô gái tức giận cho Hàn Bân một bạt tai, cách quá gần mà Hàn Bân lại không buông tay, kết quả là hoàn toàn không thể tránh.
Tần Việt vội vã chạy đến giật cô gái kia ra, đỡ Hàn Bân, “Không sao chứ?”
Hàn Bân nói, “Đừng để cô ta đi.”
Diệp Lai ngăn cô gái trẻ kia lại, “Thưa cô, xin chờ chút!”
“Mày mới là cô!” Cô gái giận, giơ tay định cũng cho Diệp Lai một bạt tai liền bị Diệp Lai bắt lấy cổ tay, cô gái không dừng tay mà vung cánh tay khác cào Diệp Lai, hai người quấn lấy nhau, Tần Việt không thể không buông Hàn Bân ra đi ngăn hai cô gái.
Khách khứa trong quán bar xúm lại xem náo nhiệt, còn la to trầm trồ, “Dáng người đều rất ngon nha!”, “Cố lên! Nào, đổi góc…”
Bộ Hoan lao đến, sau khi hắn tham gia, cuối cùng thuận lợi cùng Tần Việt tách Diệp Lai và cô gái kia ra.
Diệp Lai đẩy Bộ Hoan đang kéo mình, “Được rồi!”
Cô sờ lên mấy vết cào rướm máu trên cánh tay mình, “Đệt! Em biết không thể đánh nhau với con gái mà.”
Cô gái kia nhếch nhác hơn Diệp Lai nhiều, giày cao gót bị rớt, áo lụa trắng đang mặc cũng dính bẩn, còn bị Diệp Lai xé rách một mảnh, cô ta không thể không dùng tay túm lấy chỗ rách nhưng vẫn không chịu thua, muốn đánh Diệp Lai tiếp, Tần Việt giữ chặt cánh tay cô ta, cô ta chỉ có thể căm hận trừng Diệp Lai.
Diệp Lai ngẩng đầu lên, dùng tay chải vuốt sơ mái tóc dài, lấy sợi dây cao su trên cổ tay cột tóc lên rồi mới nhìn sang cô gái kia, thấy cái áo bị xé rách của cô ta thì nhăn mày, cởi áo khoác đưa cho đối phương, “Xin lỗi. Cho cô mượn mặc này.”
Cô gái không nhận, nghiêng mặt đi, Diệp Lai đi qua, choàng áo lên vai cô ta, cô gái cũng không hất ra, Tần Việt thấy cô ta đã tỉnh táo liền buông tay, quay về cạnh Hàn Bân.
Một đoàn người, kể cả cô gái kia và Vệ Đông, cùng ra khỏi quán bar.
Vệ Đông loạng choạng đi cạnh Hàn Bân, cười to, “Anh có nghe thấy mấy người kia nói anh rất phong lưu không, câu được hai cô nàng, còn có người nói anh cua trúng một đôi tình nhân, không thì sao họ lại đánh nhau vì anh…”
Nói lung tung gì không biết. Hàn Bân không để ý tới anh ta, lấy ra một lọ thủy tinh nhỏ, đổ ra hai viên thuốc chuẩn bị ném vào miệng, Tần Việt đè tay y lại, “Đây là cái gì?”
Hàn Bân nói, “Thuốc giải rượu.”
Y dễ dàng thoát khỏi tay Tần Việt, ném thuốc vào miệng, mười mấy giây sau tình trạng y tốt hẳn lên. Bộ Hoan và Diệp Lai nhíu mày, đây là thuốc giải rượu đặc hiệu nào vậy? Không có tác dụng phụ chứ? Tối nay phải hỏi rõ mới được.
“Tần Việt, sao anh cũng ở đây?” Hàn Bân dường như giờ mới chú ý thấy người luôn ở cạnh mình là Tần Việt.
Tần Việt nói, “Em gọi tôi đến.” Hắn lấy di động ra, mở lịch sử cuộc gọi cho Hàn Bân nhìn.
Hàn Bân sửng sốt, “Xin lỗi, tôi uống nhiều quá.”
Vệ Đông bên cạnh ợ lên toàn hơi rượu, “Chính cậu gọi, tôi nghe thấy.”
Cô gái bị họ bỏ quên nãy giờ lên tiếng, “Vệ Đông, bọn họ là ai, các anh biết nhau?”
Mọi người nhìn Vệ Đông và cô gái kia, “Hai người quen biết?”
Vệ Đông chỉ vào mình, “Tôi là Vệ Đông.” Rồi chỉ cô gái kia, “Tạ Tử Sơ, bạn gái Vệ Lập Quần.”
Hàn Bân nói, “Anh dẫn tôi đến đây là để tìm cô ta?”
Vệ Đông tỉnh rượu được một chút, anh ta cười nói, “Thấy cậu bị liên lụy chuyện Vệ Lập Quần, tôi có hơi áy náy.”
Tạ Tử Sơ nói, “Chuyện gì của Vệ Lập Quần?”
Diệp Lai nói, “Đi gặp lão đại chúng tôi với chúng tôi, anh ấy sẽ nói cho cô.”
“Tôi không được phép giao thiệp với các cô nhưng bên cô nhiều người thế này, tôi cũng không phản kháng được…” Vệ Đông vờ thở dài, “Đành phải tuân lệnh.”
Tạ Tử Sơ cảnh giác nhìn nhóm Diệp Lai, “Mấy người là người trong băng đảng?”
“…”
Diệp Lai nói, “Tiểu An mà nghe được có người nói vậy nhất định sẽ rất hưng phấn.”
Diệp Lai gọi cho Trình Cẩm, biết Trình Cẩm không có ở cục thì sững sờ, không tăng ca suốt đêm?
Trình Cẩm nói, “Đến nhà anh đi, đưa Vệ Đông về cục chúng ta cũng không tiện.”
Bóng đêm chập chờn mà âm trầm, ánh đèn cũng chỉ làm nổi bật sự tối tăm của nó, Tạ Tử Sơ nhìn đủ loại ánh đèn lướt nhanh ngoài cửa sổ, “Rốt cuộc các người đưa tôi đi đâu?”
Diệp Lai nói, “Đừng sợ, khu dân cư bình thường thôi.”
“Người muốn gặp cũng là người bình thường?”
Diệp Lai nghĩ ngợi, “Anh ấy là người tốt.”
Tạ Tử Sơ bật cười.
Tới khi nhìn thấy Trình Cẩm thì Tạ Tử Sơ không cười được nữa, Trình Cẩm thoạt trông là anh chàng đẹp trai thân thiện nhưng người bên cạnh anh chẳng thân thiện chút nào, tuy có dung mạo thiên sứ nhưng cùng lúc lại có trái tim ma quỷ, hắn vừa thấy cô ta liền nói, “Vệ Lập Quần không thích cô, anh ta sẽ không thích một cô gái cao hơn mình mười centimet.”
Vẻ mặt Tạ Tử Sơ lập tức khó coi.
Bộ Hoan thầm thì, “Cho nên tôi tin họ là tình yêu đích thực.”
Trình Cẩm lườm Bộ Hoan cảnh cáo, cười áy náy với Tạ Tử Sơ, “Ngại quá, đừng để ý họ, ngồi xuống đã.”
Tạ Tử Sơ, “…”
Người đàn ông trước mặt này nói xin lỗi nhưng cũng không có ý trách người bên mình, cô ta cứng rắn nói, “Tại sao là anh nói xin lỗi? Hơn nữa tôi cảm thấy anh không thật sự thấy có lỗi.”
Trình Cẩm nói, “Không, tôi có lỗi thật, nên tôi thay mặt em ấy xin lỗi cô.”
Anh dừng một giây rồi nói, “Tôi có thể đại diện em ấy, cô xem, chúng tôi đeo nhẫn giống nhau.”
“Mấy người tăng năng suất lên, xin nói xong nhanh lên rồi đi đi.” Đặc biệt bỏ thêm một chữ “xin”, Dương Tư Mịch cảm thấy đủ lễ phép rồi, hắn hất rơi dép lê, cuộn mình trên sofa, Hàn Bân tung tấm thảm để bên cạnh ra đắp cho hắn.
Tạ Tử Sơ nhìn Hàn Bân lại nhìn Dương Tư Mịch.
Diệp Lai và Tần Việt vào bếp mang đồ uống ra, Diệp Lai đưa một ly sữa bò cho Dương Tư Mịch, “Hơi nóng một chút, em thêm đường rồi.”
“Ừm.” Dương Tư Mịch vươn tay khỏi thảm nhận ly sữa, yên lặng uống.
Tạ Tử Sơ nhìn Diệp Lai rồi nhìn Dương Tư Mịch.
Hàn Bân đứng dậy, “Tần Việt, chúng ta đi thôi.”
Tần Việt rất bất ngờ, vội nói, “Em bận việc đi, tôi về một mình cũng được.”
Ngược lại là Trình Cẩm nói, “Để Hàn Bân tiễn anh. Lái xe cẩn thận.”
Sau khi Hàn Bân và Tần Việt đi về, Vệ Đông nói giúp Hàn Bân một câu, “Chuyện Vệ Lập Quần không liên quan tới Hàn Bân.”
Trình Cẩm nói, “Tôi biết.”
“À.” Vệ Đông gãi đầu, chuyển sang Tạ Tử Sơ, “Vệ Lập Quần chết rồi.”
Trình Cẩm khẽ giật mình, đúng rồi, anh nên chú ý là Tạ Tử Sơ vẫn chưa biết Vệ Lập Quần đã chết, vẻ mặt cô ta cũng không đau buồn.
Tạ Tử Sơ cũng giật mình, “Nhưng mà…”
Cô ta rất khó hiểu, hôm qua mới gặp Vệ Lập Quần mà, nhưng vẻ mặt Vệ Đông không giống đang nói dối.
“Nhưng mà, sao lại như vậy?… Anh ấy làm sao, chết như thế nào?”
Nửa người trên của Diệp Lai nghiêng về trước, bày sẵn tư thế chuẩn bị tiến lên ngăn cản nếu Tạ Tử Sơ phát điên.
Tạ Tử Sơ căm hận trừng Dương Tư Mịch, ngực phập phồng dữ dội, hồi lâu sau cuối cùng bình tĩnh lại, tuy không làm ầm ỹ nhưng bắt đầu thút thít, khóc thật lâu, khăn giấy ẩm ướt chất thành đống trên mặt bàn.
Khóc đến mức hai mắt sưng húp Tạ Tử Sơ mới nín, “Anh ấy bị giết?”
Trình Cẩm gật đầu, “Đúng, cô biết ai làm?”
Tạ Tử Sơ lắc đầu.
Trình Cẩm đưa tờ giấy Du Đạc viết tên quán và thời gian cho Tạ Tử Sơ, “Đây là ý gì?”
Tạ Tử Sơ giật mình, “Ngày mai là sinh nhật tôi.”
Vệ Đông liếc nhìn tờ giấy, “Chuyện này tôi biết, nghe nhân viên Hoa Đào Trắng nói Vệ Lập Quần bao trọn quán, chắc là chuẩn bị mừng sinh nhật cô.”
Nước mắt Tạ Tử Sơ lại rơi, nỗi đau buồn của cô ta mọi người đều thấy rõ, Trình Cẩm biết lúc này ép cô ta nói chuyện chỉ mang tới tác dụng ngược bèn nói với Diệp Lai, “Diệp Tử, sắp xếp chỗ nghỉ cho cô Tạ.”
Anh nhìn đồng hồ, mấy tiếng nữa trời sẽ sáng.
“Cô Tạ, sau bữa trưa chúng ta nói chuyện tiếp.”
Tạ Tử Sơ lại giở tính công kích, “Các anh muốn tạm giam tôi?”
Trình Cẩm suy nghĩ, “Chúng tôi quả thực có quyền hạn này, nhưng hiện tại không tính là tạm giam, chỉ là cần cô hỗ trợ điều tra.”
Tạ Tử Sơ cười lạnh không nói chuyện.
Trình Cẩm nói với Diệp Lai, “Các em đi đi, Bộ Hoan, anh cũng đi cùng.”
Bộ Hoan chỉ Vệ Đông, “Vậy để một mình tên này ở lại nhà cậu?”
Vệ Đông giả ngu, “Anh có ý gì thế hả, tôi thực sự chỉ có một mình mà.”
Trình Cẩm phất tay với nhóm Bộ Hoan, “Được rồi, đi nhanh đi.”
Nhóm Diệp Lai đưa Tạ Tử Sơ đến một phần bất động sản của cục, lúc cần có thể xin sử dụng.
Tạ Tử Sơ luôn yên lặng nhìn ra cửa sổ, Diệp Lai để ý thấy tay cô ta cứ run mãi, “Cô ổn chứ?”
Tạ Tử Sơ nở nụ cười yếu ớt, “Không sao. Các cô tại sao đối xử tốt với người bên cạnh lão đại nhà cô như thế?”
Diệp Lai rất kinh ngạc khi Tạ Tử Sơ hỏi vấn đề này, cô muốn nói Dương Tư Mịch cần người khác chăm sóc, muốn nói họ đã thành thói quen nhưng cuối cùng chỉ nói ngắn gọn, “Vì anh ấy bị bệnh.”
Tạ Tử Sơ nói, “Rất nghiêm trọng?”
Diệp Lai nói, “Đúng.”
Tạ Tử Sơ đồng tình gật đầu, nói, “Trên người anh ta hình như có mùi thơm.”
Bộ Hoan cười to, “Mùi hương đàn ông tự nhiên.”
“Anh buồn nôn quá đi.” Diệp Lai nói với Tạ Tử Sơ, “Đừng để ý người này. Cô nói mùi thơm hơi giống mùi đàn hương?”
“Đúng, hơi giống.”
Diệp Lai nói, “Đó là mùi viên gỗ trầm.”
Bộ Hoan cười nói, “Phái nữ thật mẫn cảm với mùi hương…”
Hắn nhìn kính chiếu hậu thấy sắc mặt Tạ Tử Sơ tái nhợt, trên trán đổ mồ hôi, vội vàng hỏi, “Này, cô ổn không đấy?”
Tạ Tử Sơ nói, “Không sao, tôi nghỉ ngơi một lát là khỏe.” Cô ta nhắm mắt, run rẩy dựa vào cửa sổ xe.
Sau khi mọi người đi, Trình Cẩm mở tủ lạnh lấy mấy chai bia đưa cho Vệ Đông, “Tôi nghĩ anh không thích uống trà.”
Vệ Đông cười nói, “Tôi đúng là thích bia hơn, nhưng tôi tưởng nhà anh hoàn toàn không có đồ có cồn.” Anh ta liếc nhìn Dương Tư Mịch đang uống sữa tươi.
“Hiếm khi uống thôi, cồn sẽ làm trì trệ tư duy.”
“… Anh nghiêm túc đấy à?”
“Không nghiêm túc lắm.” Trình Cẩm cười nói, “Vệ Đông, tôi đã xem tài liệu về anh, biết lịch sử của anh nhưng không biết hiện nay anh đang chấp hành nhiệm vụ gì, tôi muốn hỏi anh Vệ Lập Quần chết có liên quan tới nhiệm vụ hiện nay của anh không?”
Vệ Đông trầm mặc một lát mới nói, “Tôi không thể nói nhiệm vụ cho người khác.”
Không phủ nhận tức là có liên quan.
“Anh mở cửa thông giữa hội trường trao tặng với cửa hàng tầng trệt?”
Vệ Đông lắc đầu, “Không phải tôi mở.”
“Tạ Tử Sơ là bạn gái Vệ Lập Quần thật?”
“Tôi không biết.”
Dương Tư Mịch nói, “Không phải, Vệ Lập Quần đang lợi dụng cô ta.”
Vệ Đông trầm mặc.
Trình Cẩm nói, “Sau khi trời sáng bảo họ điều tra bối cảnh của Tạ Tử Sơ.”
Dương Tư Mịch nói, “Cô ta hít ma túy.”
Trình Cẩm khẽ giật mình, hít ma túy? Anh nhớ tới dáng vẻ hơi thần kinh của cô ta, lúc đầu anh tưởng là đau buồn quá mức, thật ra còn có nguyên nhân cơn nghiện phát tác?
Anh nhìn Vệ Đông trầm mặc, “Sao anh biết Tạ Tử Sơ? Cô ta liên quan tới nhiệm vụ?”
Vệ Đông còn chưa quyết định có trả lời không Dương Tư Mịch đã đáp trước, “Đúng, liên quan tới nhiệm vụ của anh ta.”
Vệ Đông thở dài, “Anh quả nhiên là nghiên cứu Tâm lý học.” Anh ta hàm hồ nói, “Tôi không nghĩ tiếp xúc với Tạ Tử Sơ.”
Trình Cẩm nói, “Nhưng Vệ Lập Quần rất thân thiết với cô ta, có phải Vệ Lập Quần đang theo đuôi tin tức mới không?”
Dương Tư Mịch nói, “Vẻ mặt anh ta đang nói không hẳn. Trình Cẩm, anh trực tiếp tìm Khuất Dược đòi trao quyền xem tài liệu nhiệm vụ của cục Chín đi, dù sao tổ đặc án tồn tại chính là để các cục và cả các bộ khơi thông tốt hơn.”
Trình Cẩm bật cười.
Vệ Đông lắc đầu, “Nhà Tâm lý học chính là vậy, thích động mồm mép, thích tay không bắt sói…”
Anh ta không rảnh nói tiếp vì Dương Tư Mịch đã phóng qua bàn trà xuất hiện bên cạnh anh ta, tốc độ của hắn quá nhanh, anh ta chỉ kịp chật vật lật nghiêng người lăn xuống ghế, cùng lúc đó da đầu anh ta mát lạnh, một ít tóc bay xuống sàn nhà, anh ta thậm chí không thấy rõ Dương Tư Mịch dùng vũ khí gì, chờ lúc quỳ một chân trên sàn nhà ổn định cơ thể mới phát hiện Dương Tư Mịch đang đứng trước người mình…
Trông như anh ta đang quỳ gối bái lạy Dương Tư Mịch.
Đệt.
Trình Cẩm cười xin lỗi Vệ Đông, đưa tay cho Dương Tư Mịch, “Sàn nhà lạnh, đừng đi chân trần.”
Dương Tư Mịch vượt qua bàn trà, nắm tay Trình Cẩm, ngồi xuống cạnh anh, “Anh đã nói muốn mua thảm.”
“Được, xong vụ này sẽ trải thảm cho từng phòng, dù sao nhà mình có máy hút bụi, nếu dọn dẹp đúng hạn chắc vẫn ổn thôi…”
Vệ Đông bị ngó lơ trở về ghế sofa, anh ta khui chai bia mới, uống mấy ngụm an ủi bản thân.
“Tôi nên đi khiếu nại các cậu.”
Trình Cẩm nhìn anh ta, “Khiếu nại chúng tôi cái gì? Đãi khách không đủ chu đáo?”
“Cực kỳ không chu đáo.”
Trình Cẩm cười nói, “Vì cho anh uống bia?”
Vệ Đông cắn môi dưới, “Nói cũng đúng, nể tình mấy chai bia, tôi tha thứ cho mấy cậu lần này.”
“Cảm ơn.”
Vệ Đông nhìn Trình Cẩm lần nữa trùm chăn lên người Dương Tư Mịch, đặt ly sữa vào tay hắn, chờ chút, vừa nãy Dương Tư Mịch có thời gian bỏ ly sữa xuống trước khi tập kích anh ta? Đúng là gặp quỷ.
Trình Cẩm nói, “Vệ Đông, tôi muốn hỏi anh, anh và Vệ Lập Quần không đang tra cùng một vụ án? Có phải đều liên quan tới cục Khoa học Kỹ thuật không? Có phải đều liên quan tới nghiên cứu của Thích Văn Thanh không? Nói cách khác, có liên quan tới chúng tôi không?”
Dương Tư Mịch nói, “Đáp án đều là khẳng định.”
Vệ Đông trừng mắt, “Đụng phải đôi chồng chồng hai người đúng là gặp quỷ… Thật ra hai người đã biết mọi chuyện, chỉ là muốn xem trò cười của tôi hả?”
“Nhàm chán.” Dương Tư Mịch ỷ vào ngực Trình Cẩm, để ly sữa vào tay anh, “Không muốn uống.”
Trình Cẩm nhấp thử một hớp, “Rốt cuộc Diệp Lai cho thêm bao nhiêu mật ong vậy?”
Anh nhíu mày thả cái ly lên bàn trà, nhìn Vệ Đông, “Thế này có hơi khó xử, không ngờ kết quả thế mà có quan hệ khắng khít với chúng tôi.”
Anh nghĩ rồi hỏi, “Tài liệu cơ mật của cục Khoa học Kỹ thuật bị trộm à?”
Vệ Đông nói, “Kết quả điều tra cho thấy không có.”
“Tức là các anh nghi ngờ có tài liệu mật bị trộm, nhưng không điều tra ra.” Trình Cẩm vừa nghĩ vừa nói, “Cho nên các anh đang tra một tổ chức như máy bán hàng mật? Quán Một Đóa Hoa Đào Trắng chẳng lẽ là một cứ điểm?”
Vệ Đông, “…”
“Tạ Tử Sơ cũng là người trong tổ chức này nhưng chắc không phải nhân vật quan trọng, vì anh không để tâm tới cô ta, Vệ Lập Quần móc nối với cô ta vì trong tay cô ta có thứ Vệ Lập Quần muốn, thật kỳ lạ, Vệ Lập Quần muốn gì từ cô ta đây?”
Vệ Đông nhấp một hớp bia, liếc nhìn Dương Tư Mịch, “Chuyện này tôi không biết, anh không nhìn ra câu trả lời từ mặt tôi.”
Anh ta cảm thấy rất kỳ quái, anh ta cũng là người thân kinh bách chiến, hoàn toàn có thể làm được khuôn mặt không biểu cảm, thật không biết Dương Tư Mịch nhìn ra suy nghĩ của anh ta kiểu gì.
Trình Cẩm trầm mặc suy tính gì đó, lát sau nói với Vệ Đông, “Đêm nay anh ở đây đi, ngày mai tiếp tục hỗ trợ chúng tôi điều tra.”
Anh chỉ phòng cho khách cho Vệ Đông, “Trong ngăn kéo tủ có đồ rửa mặt.”
“… Được rồi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT