Tư Niên nghe được một nửa đã không nghe vào nữa, vì cái bánh cậu vừa đưa Anzasil đã bị hắn để xuống.

Tư Niên thẫn thờ nhìn, cậu biết mình có lỗi, nhưng cậu thật sự không chịu được sự tra tấn lạnh lùng này của Anzasil.

Tư Niên bất tri bất giác lại rơi nước mắt, từng giọt từng giọt lăn xuống, cậu đưa tay lau mấy lần cũng không ngừng được, nên đành đứng lên đi qua một góc khác

Anzasil nhìn thấy cũng hoảng hồn, hắn vội vàng chạy theo.

Keiran vẫn còn đang bị thương, hắn rất mệt, nhưng cũng cố ngóc đầu lên hóng chuyện.

Edric ngồi bên cạnh định vỗ đầu hắn một cái, nhưng tay hạ xuống lại đổi sang xoa xoa:

" Bản thân còn lo chưa xong, đừng có lo chuyện bao đồng, cậu mau nhắm mắt nghỉ ngơi một chút đi, chúng ta vẫn phải lên đường"

Mục và Edric cũng tò mò, nhưng cả hai đều biết điều mà không mò qua.

Tư Niên vừa đi không xa, thì Anzasil đã theo chân đến.

Tư Niên cũng không nói chuyện với hắn, cậu ngồi xuống khóc sướt mướt cả lên.

Anzasil ngồi xuống nhìn cậu, ấp a ấp úng mấy lần, mới nói được một câu:

" Ngoan nào, về nhà anh mua kẹp tóc cho em nữa nhé?"

Tư Niên cũng không quan tâm hắn nói cái gì, nghe hắn dỗ cậu, liền mạnh mẽ lau lau nước mắt, lên án Anzasil:

" Em biết là em có lỗi, anh đánh em thì cũng đánh rồi, muốn mắng thì cứ mắng thôi, sao lại làm như thế với em?"

Anzasil muốn chỉnh Tư Niên một lần thật lớn, để cậu nhớ thật kỹ.

Hắn cảm thấy mình và cậu đã vô cũng thân thuộc, vậy mà hải cẩu nhỏ còn dám lừa gạt hắn, lần này chỉ bị mấy vết thương nhẹ, lần sau ai biết được chuyện gì.

Anzasil nhìn Tư Niên bị hắn giận hờn, nhưng vẫn rất tốt, nói nói đùa đùa. Hắn đánh chân cậu lần trước cũng vì muốn cậu không dùng ảo ảnh nữa, dạy cậu dùng dị năng đối phó hắn là việc nghiêm cấm, còn bây giờ thì hắn làm sao nỡ đánh, cũng chẳng nỡ mắng.

Anzasil biết không có công cụ gây thương tích nào đáng sợ bằng lời nói, hắn không nuôi trẻ con bao giờ, cũng đầu hàng về vấn đề dạy dỗ thế nào, hắn chỉ sợ mình nói sai, Tư Niên lại dấu diếm trong lòng, hắn và cậu mãi mãi sẽ có một khoảng cách.

Tư Niên đợi Anzasil trả lời, nhưng Anzasil vẫn mãi im lặng, nên cậu nghĩ Anzasil lại giận cậu rồi.

Tư Niên cũng không muốn làm lớn chuyện, tình yêu vốn dĩ sẽ có những cãi vã, nếu các cuộc cãi vã đều đều đi tìm kẻ thắng người thua, thì tình yêu khác gì một trò đùa, cậu và hắn đều không phải là hai đứa trẻ, tình yêu của bọn cậu không cần người chiến thắng.

Tư Niên buồn rầu nói:

" Em làm thế nào anh mới tha lỗi cho em đây?"

Anzasil thở dài, ôm ôm cậu vào lòng ngực:

" Anh giận em, cũng giận mình, em không nói với anh có phải do em nghĩ anh vô dụng lắm hay không?"

Tư Niên cảm thấy đau lòng đến lạ, cậu lắc đầu mãnh liệt:

" Em chỉ cảm thấy mình là gánh nặng cho anh. Nhưng em không muốn thế, em không muốn mình đứng cạnh anh với tư cách là một cô gái đảm đang, em không phải là người yêu bé nhỏ, em muốn là đồng đội của anh, mình bên cạnh nhau đầy mạnh mẽ và kiêu hãnh"

Anzasil lại hôn hôn cậu:

" Nhưng em chưa bao giờ là gánh nặng cả, em là tình yêu và trách nhiệm, có lẽ em đã cảm nhận tình yêu của anh đối với em không rõ ràng lắm đúng không? anh sẽ không bao giờ yêu em như những cặp đôi trên phim ảnh, vì em không chỉ là người yêu, em còn là anh em của anh, là người thân duy nhất."

Anzasil im lặng một chút, sau đó lại thì thầm:

"Dù trong tư cách nào, thì bảo vệ em là một trong những lý tưởng sống của anh, trước khi em đến, thứ anh theo đuổi là sức mạnh, anh muốn vượt qua những ranh giới của bản thân, của nhân loại. Anh đã từng nghĩ đến anh sẽ chết vì lý tưởng đó, cũng từng nghĩ mình sẽ trở thành con người xấu xa, như tên Zahe lúc nãy, nhưng thật may mắn là em đã đến, tên Zahe đó cũng thật đáng thương, hắn ta sẽ chẳng bao giờ nghĩ đến, chẳng bao giờ tin rằng có thứ tuyệt vời hơn sức mạnh"

Tư Niên cảm động vô cùng, cậu chùi hết nước mắt lên áo Anzasil, sau đó mới ngoi đầu lên nói:

" Em sẽ không có lần sau, em hứa đấy, nhưng em muốn anh hiểu em, em giống bao người thanh niên khác thôi, em cũng muốn làm anh hùng, không cần là anh hùng giải cứu thế giới, là một người sống có ý nghĩa là được"

Anzasil cười cười:

" Anh hùng nào lại đi khóc nhè như em, em phải nhớ là anh hùng cũng cần được yêu thương"

Tư Niên đỏ mặt, không biết là do khóc mệt, hay là do bị Anzasil trêu trọc, cũng có thể là bị mấy câu sến sẩm đưa lên mây.

Tư Niên mỉm cười, hôn lên mặt Anzasil một cái, vui vẻ than thở:

" Anh toàn thích làm em khóc, thật mất mặt, Edric và Mục còn hiểu chuyện, chứ Keiran chắc chắc không tha cho em"

Anzasil cũng cười:

" Coi như đó là trừng phạt đi"

Hôm sau là một ngày nắng đẹp, Tư Niên vẫn biến thành hải cẩu, nhưng Anzasil đã không cõng cậu trên lưng nữa, hắn bế cậu trên ngực, chỉ đông chỉ tây, nói nọ nói kia, nói hết mấy lời nghẹn trong lòng lúc trước.

Edric thấy không khí bọn họ tốt lên cũng nhẹ nhõm, hắn không biết Anzasil phát điên khi nào.

Keiran cũng gan dạ hơn, thấy quái thú là chủ động chém chém, tuy không chết con nào nhưng rất đáng khen ngợi.

Bọn họ lại đi qua đoạn đường phía trước, Tư Niên vẫn nhớ như in khu vứt này.

Cậu biến thành người, Anzasil vẫn không bỏ xuống.

Tư Niên cảm thấy đu trên người Anzasil rất mất mặt, nhưng đã biến thành người cũng không thể không nói gì, nên vẫn quyết định nói nhanh, rồi biến về:

" Các cậu nghĩ Zahe và dị năng giả hệ kim đó có đi báo án chúng ta không? Cả dị năng giả cấp năm kia nữa"

Edric lắc đầu:

" Hắn không thấy chúng ta giết Wisa, nên không dám quay về đâu. Còn dị năng giả cấp năm kia có lẽ vẫn còn sống, hắn đã chuẩn bị cho việc sống này rất lâu rồi"

Keiran đúng là bạn tâm giao giao của Tư Niên, hắn không đợi Tư Niên biến hình lần hai, đã thay cậu hối thúc Edric:

" Tôi ngu ngốc lại tò mò, cậu không nói hết được tôi sẽ giận cậu"

Edric cười cuời:

" Có lẽ cậu không chú ý, dị năng giả cấp năm đó đứng ra đỡ đạn, nhưng cả cơ thể đều muốn nói hắn không nguyện ý, có lẽ hắn đã ký kế ước máu nên bị Wisa đó điều khiển"

Mục cảm động, Anzasil chưa bao giờ lấy hắn ra đỡ đòn, Anzasil còn vì hắn mà bị thú bóng đêm cắn mấy phát nữa.

Edric vẫn còn đang tiếp tục:

" Não hắn vẫn ở đó, nhưng người điều khiển cơ thể hắn lại là một cái não khác. Có những nô lệ, bốn năm tuổi đã ký khế ước máu, chúng vẫn là mấy đứa trẻ con, bỗng nhiên một ngày thức giấc đã không còn điều khiển được cơ thể mình nữa, những đứa quen được thì không sao, có nhiều đứa bị bức đến điên, nhưng chúng có điên thì cơ thể chúng vẫn bị điều khiển."

Keiran không thể tin được, nói:

" Nô lệ đã bị cấm rồi mà, ký khế ước với bọn trẻ con làm gì chứ?"

Edric cười:

" Cường giả vi tôn, không bao giờ là hết thời, trừ khi con người đều có cùng một năng lực, nếu không kẻ trên người dưới vẫn sẽ tồn tại, chênh lệch giữa người và người càng lớn, mối quan hệ đó càng sâu sắc, nô lệ vẫn sẽ luôn có, trẻ con thì làm việc nhỏ, người ký khế ước với chúng nó không phải chủ nhân thực sự, là người dưới quyền chủ nhân thôi "

Tư Niên hiểu được những chuyện Edric đang nói, đó là cách hợp lý nhất để cân bằng thế giới vốn dĩ không thể cân bằng này.

Thế giới nghìn năm trước của cậu cũng không loại bỏ được vấn đề "cường giả vi tôn", chỉ là thế giới đó, con người không có quá nhiều sai khác, bản chất vẫn là hai tay, hay chân, nhưng nơi này có dị năng, có nhiều hơn tộc nhân loại.

Những người bình thường quá yếu ớt, hơn thế tuổi thọ lại khác biệt, nên dị năng giả không muốn giao lưu tình cảm quá nhiều với họ, vì thế dưới dòng chảy của thời gian, không thể tránh được việc sẽ có dị năng giả cảm thấy mình và họ không cùng loài, không phải là loại ý niệm xuất phát từ tính tự cao tự đại, nó giống như con người thừa nhận mình có cùng tổ tiên với loài vượn, chứ không nói vượn và người là cùng loài, lý do vô cùng đơn giản, đó là vượn và người đã không còn tồn tại một ý thức xã hội chung.

Và dị năng giả cũng thế, nên tình trạng nô lệ không thể chấm dứt, cho đến khi liên bang nghiên cứu ra phương pháp để người thường đạt được dị năng, đưa loài người đến một bước tiến hóa mới, nếu không quá trình dị năng giả và người thường tách ra làm hai giống loài là một quá trình tất yếu của lịch sử, trong đó dị năng giả là kẻ nắm quyền, họ nuôi người thường như con người từng nuôi thú, chức năng mỗi loài vật nuôi mỗi khác, và con người chỉ có lợi thế về trí tuệ, nên có lẽ sẽ đảm nhiệm một chức đặc biệt.

Edric vẫn còn đang giải thích cho Keiran hiểu về những thứ hắn vừa nói, nếu Keiran muốn đặt chân cạnh tranh địa vị xã hội ở các tinh cầu lớn, bắt buộc hắn phải hiểu những thứ cơ bản này. Keiran không thể không cạnh tranh, con người sinh ra đã trên một đường đua, bất kể thứ gì bạn muốn đạt được, đều sẽ có rất nhiều người muốn, nhưng kẹo ngọt thì không có đủ để chia.

Tư Niên nghe rất nhiều về thế giới này trong lời nói của Anzasil và trong tivi. Cậu chỉ nghe, chỉ thấy một thế giới ổn định, xinh đẹp, đến khi nghe thế giới một cách trực quan hơn từ Edric, cuối cùng Tư Niên cũng biết những mặt trái tồn tại nhỡn nhơ.

Tư Niên cũng không quá bất ngờ, việc Anzasil đi săn mấy nhiệm vụ, việc Anzasil giết người, việc bọn họ bị đuổi giết, việc cái quý tộc ngang ngược lộng hành. Tư Niên cũng phần nào đoán được xã hội này trong thời kỳ phân hóa đến nhường nào.

May mắn nơi này có một liên bang chỉ huy đủ chính chắn, họ là những dị năng giả nhưng vẫn chưa ban hành chính sách phân chia lại giai cấp thống trị, vẫn còn đang nghiên cứu phương pháp dị năng, nhưng có lẽ họ cũng không cầm cự được mấy trăm năm nữa, chỉ hy vọng sẽ có một thiên tài xuất hiện, mới có thể làm lệnh hướng quá trình phân hóa này

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play