Lúc này đã là buổi chiều tà của ngày thứ ba Tư Niên sống trong hình dạng hải cẩu.
Cậu chẳng biết làm sao mà mình đến nơi này, dường như chỉ là một giấc ngủ dài trên chiếc giường mềm mại, vừa thức dậy mênh mông đã là nền tuyết trắng.
Tư Niên cũng đã đờ đẫn rất lâu rồi. Thân thể mệt mỏi và đầu óc đau nhức. Cậu cố gắng chìm vào giấc ngủ, lừa gạt bản thân, đây chỉ là một cơn ác mộng. Không biết đến bao lâu, bản năng của cả cơ thể lẫn ý thức khiến cậu không thể lừa mình dối người mà đi vào giấc ngủ nữa.
Tư Niên, lần đầu tiên trong ba ngày đến đây, đánh giá hoàn cảnh của mình. Cậu không biết bản thân là thứ gì, chỉ biết bây giờ mình không phải là con người. Cậu đang nằm dưới một phần đá to, xa xa bên kia là biển xanh, còn bên đây xung quanh bao phủ toàn tuyết trắng.
Cậu kéo thân thể mỏi mệt tiến lên phía trước, sau một hồi vật lộn trượt trên mặt băng, cậu cuối cùng cũng tiến đến gần biển, cậu ý thức được băng phía dưới thân đã khá mỏng, có khả năng cậu sẽ rớt xuống mặt băng.
Cậu không muốn chết.
Tư Niên từ nhỏ sức sống đã rất ngoan cường, dù một tai nạn cướp mất ba mẹ trước đôi mắt cậu nhóc nhỏ tuổi, hay những ngày tháng bị cô dượng uy hiếp đòi chia tài sản của ba mẹ để lại. Tư Niên vẫn tự thân chống đỡ, một mình vựt dậy bản thân, mở một quán ăn nhỏ, đồng vào đồng ra cũng coi như ổn định. Trớ trêu thay, cuộc sống bình thản ấy chưa được bao năm, cậu liền bị mang đến nơi này.
Thật ra, đến bây giờ, Tư Niên chưa một lần muốn tìm đến cái chết, còn thật nhiều ước mơ chưa thực hiện được, cậu không cam lòng từ bỏ cuộc sống.
Tư Niên dừng lại, cậu vẫn nhớ rõ mình không biết bơi. Ngày trước, cậu ở một vùng quê nghèo khó, xung quanh cũng chỉ toàn núi với núi, biển cả chỉ xuất hiện trong những câu chuyện của người lớn trong làng kể lại. Cho đến khi lớn hơn, qua ảnh báo và tivi cậu mới mơ hồ nhận thức về biển. Đến biển cũng là một trong những mục tiêu của cuộc đời Tư Niên nhưng cậu dám thề cậu không muốn đến biển trong hoàn cảnh này.
Tuyết gần bờ biển đã mỏng hơn, phía dưới nền băng cũng là nước, vì thế nó có thể phản chiếu thân thể của Tư Niên, cậu dùng hai "tay" cố gắng gạt đi lớp tuyết, trong phút chốc cậu đã có thể nhìn thấy bản thân mình.
Tư Niên dùng hai phút để chứng thực lại hình ảnh mà mắt mình thu vào được, lại dùng hai mươi phút để chấp nhận sự thật, và dùng hai tiếng để suy nghĩ xem mình đang là sinh vật gì.
Không thể trách Tư Niên kém hiểu biết. Cậu chỉ đi học được 8 năm, thì ba mẹ đã qua đời, cậu được đưa đến nhà cô dượng và buộc thôi học, sau đó lại chuyển đến sống với bà.
Những kiến thức trên trường ở vùng quê nghèo cũng không thật sự là chính quy. Chỉ đến khi cậu lớn lên, mở được một quán ăn nhỏ ở thị trấn, mua được một chiếc tivi màu, cuộc sống của cậu mới trở nên rực rỡ.
Hơn thế nữa, hình ảnh tự nhìn thấy của một con hải cẩu, thật sự không hề bao quát đâu!!!
Sau hơn hai tiếng hai mươi hai phút, cuối cùng Tư Niên cũng đoán biết mình chắc hẳn là một con hải cẩu, dù không tự tin về điều đó lắm, nhưng câu lại tin rằng nơi đây không phải là trái đất.
Dù là bắc cực hay nam cực cũng sẽ không có ngày đêm luân phiên như vậy*, và bầu trời vào đêm cũng không đẹp đẽ đến thế, cũng không có đến tận ba mặt trăng, sao cũng không lấp lánh ánh màu.
*( Bắc cực và nam cực hình như là sẽ kiểu có một trăm mấy "ngày" toàn là ngày và một trăm mấy ngày còn lại sẽ toàn là đêm á, do mặt trời, do gốc nghiên trái đất này kia, nếu mọi người hứng thú thì tìm hiểu thêm nha).
Cảm nhận đầu tiên sau khi tự thức tỉnh là đói! Tư Niên biết mình phải tìm thứ làm cậu no bụng trước.
Nhưng hải cẩu sẽ ăn gì? Dường như chỉ bằng bản năng, trong đầu cậu liền hiện lên vô số "hình ảnh" có thể ăn được.
Những thứ đấy có rất nhiều thứ cậu không biết, cũng có nhiều thứ cậu từng biết, nhưng quan trọng là...tất cả chúng nó đều ở dưới nước!!!
Tư Niên có thể leo núi, trèo cây, nhưng bơi thì thật sự cậu không biết, cậu không sợ nước chỉ là chưa từng học.
Cái đói hối thúc cậu đi tìm đồ ăn. Trong khoảnh khắc, bỗng Tư Niên tin rằng nhảy xuống nước là mình có thể bơi. Nhưng rốt cuộc con người khác động vật nhất vẫn là việc khắc chế bản năng tốt hơn, dù bây giờ Tư Niên là hải cẩu, nhưng chung quy linh hồn cậu vẫn là chàng trai đã qua gần hai mươi bốn cái xuân xanh.
Trong lúc đang đau đầu vì cái bụng nhỏ của mình, Tư Niên mơ hồ biết được đi về phía đông nam sẽ tìm được thức ăn.
Không còn cách nào ngoài tin theo bản năng của thân thể, Tư Niên lại bò qua hướng đông nam theo ven bờ biển.
Chẳng biết qua bao lâu, đến khi thân thể đói rã, Tư Niên dừng lại, ven khúc biển này từ tuyết trắng xóa, dần dần đến tuyết pha với cát, nói đúng hơn là tuyết lúc nãy trên nền băng, còn tuyết ở đây trên nền cát, tuyết cũng chưa dày lắm, và cậu hoàn toàn không cảm thấy lạnh.
Lúc này, biển trước mắt Tư Niên dường như mang màu xanh ngọc, vì bây giờ trời cũng trở mình tối, dù có tận ba mặt trăng hay sao sáng rực thì cũng không xua hoàn toàn được đêm đen, nhưng biển phía trước khác màu so với xung quanh thì Tư Niên tự tin khẳng định mình không thể nhìn lầm.
Nhận biết sự thúc giục từ sâu trong cơ thể, Tư Niên tiến ra gần biển, sau phút chốc do dự, Tư Niên quyết định sẽ xuống biển thử.
Cậu không thể để mình đói chết được. Ven bờ nước biển dường như cũng không sâu, nếu không an toàn cậu sẽ bò lên tìm cách khác.
Nước biển dần chạm càng nhiều vào da thịt, Tư Niên càng có cảm giác thỏa mãn đến lạ thường, vừa chỉ rời bờ được chút ít, cậu liền biết biển khác lạ hơn vì cớ gì, đó là do một loại rong kỳ lạ. Nó có màu xanh ngọc, dưới ánh trăng phát ra ánh sáng nhè nhẹ. Lẽ nào hải cẩu sẽ ăn rong biển à???
Tư Niên cảm giác hải cẩu sẽ không ăn rong biển đâu. Nhưng đến cuối cùng cậu vẫn tự an ủi mình, có lẽ cậu không hẳn là hải cẩu, có lẽ rong biển ở nơi này khác. Nhưng liệu có độc thì sao? Ngày trước trong rừng, các cây càng rực rỡ càng dễ có độc đấy!
Vì đói đến chóng mặt, Tư Niên đã quyết định ăn thử rong biển.
Cậu chỉ dám cắn một miếng nho nhỏ. Cảm giác đầu tiên là mềm mại, sau đó là vị mặn nhẹ. Nhưng sau cảm giác không quá khó chịu ấy là một vị rất tanh nồng, vị này dường như phá hủy toàn bộ những ưu điểm trước đó của nó.
Chung quy lại là rất khó ăn. Nhưng ngay giây phút nuốt xuống cậu liền biết chắc chắn con hải cẩu này đã ăn rất nhiều loại rong này rồi.
Dù rất khó để chấp nhận nhưng cuối cùng Tư Niên cũng phải ăn rong biển. Cậu dám khẳng định loại rong biển này không phải thức ăn ưa thích của hải cẩu
Tư Niên đã đoán đúng, sau này Tư Niên liền biết, loại rong biển này thật ra chẳng nằm trong danh sách thức ăn của loài nào cả, vì vị nó quá khó để bất kỳ sinh vật nào lựa chọn.
Nên khi quán ăn của Tư Niên bán món ăn từ rong này, đã khiến vô số người nghi ngờ nhưng dưới bàn tay của cậu, món ăn này đã chinh phục được vô số người. Loại rong này cũng trở thành đặc sản của Cami.
Nhưng đó là chuyện của sau này, bây giờ Tư Niên vẫn đang thương cảm cho số phận bản thân mình mà nhịn đắng nuốt cay để ăn loại rong chưa qua chế biến này để no bụng.
Sau khi giải quyết xong cơn đói, Tư Niên liền cảm thấy cơ thể có sức lực hơn hẳn.
Cậu bò lên bờ, nhìn xung quanh, bốn bề hoang vắng, không hề có chỗ ẩn nấp.
Tư Niên biết bản thân vô cùng nhỏ yếu, không hề có phong thái của kẻ đứng đầu chuỗi thức ăn. Nên Tư Niên quyết định trở về chỏm đá lúc nãy, dẫu sao chỗ đó cũng có vẻ an toàn, ít nhất kẻ thù to lớn sẽ chen không vào được.
No bụng rồi, tỉnh táo rồi, liền biết sợ. Tư Niên dùng trăm phần trăm công lực bò về chỗ cũ, không biết ăn no nên sức lớn, hay lúc nãy đói quá nên bò không nổi mà Tư Niên cảm giác cậu bò về nhanh hơn hẳn, thoáng chốc cậu đã dùng tốc độ nhanh nhất trở về chốn cũ.
Nằm dưới chỏm đá, Tư Niên nhìn về tuyết và biển xa xa, hoàn cảnh xa lạ khiến trái tim cậu cũng trống rỗng, trong đầu cũng chẳng có ý nghĩ gì, nhưng lúc giật mình tỉnh lại, cậu phát hiện khóe mắt mình ươn ướt.
Có lẽ hải cẩu không biết khóc, cũng có lẽ hải cẩu chỉ rất khó để khóc, nhưng Tư Niên biết lúc này mình đã khóc, cậu thật sự rất sợ hãi, cũng rất cô đơn. Mọi thứ ở nơi đây và ngay chính bản thân cậu lúc này, cũng làm cậu xa lạ, mê mang.
Thật ra trước khi đến đây cậu cũng chỉ sống một mình, bà đã qua đời vài năm trước. Người cậu giao tiếp hằng ngày là những người khách đến ăn cơm. Kẻ đến người đi cuối cùng cũng chỉ còn mình cậu.
Đau lòng hơn cả tất cả tiền tích góp bao năm qua của cậu cũng không thể mang theo. Nếu biết có ngày hôm nay, Tư Niên có lẽ sẽ mua bào ngư to bằng cái chén ăn thử, rồi còn cả bò wagyu* nữa.
Suy nghĩ là thế, nhưng cậu cũng tự biết rằng, mình không thể nào nhẫn tâm bỏ tiền ra ăn cao lương mỹ vị đó.
Lại nghĩ về tương lai mù mịt phía trước của cậu trong thân thể con hải cẩu này.
Nghĩ đi nghĩ lại, toàn là những việc không đau lòng thì đau đầu. Tư Niên cũng đã quen tình huống thế này nên cậu liền có cách giải quyết.
Đó là không nghĩ nữa, nơi này không có điện thoại hay tivi để vơi nỗi buồn. Cậu liền chọn đếm cừu.
Tư Niên đếm cừu đã có thâm niên, nhưng khi tâm không tịnh vẫn đếm loạn hết cả lên. Dù thế, cuối cùng cậu vẫn nhanh chóng đi vào giấc ngủ. Cơ thể này còn đang rất nhỏ, thể lực cũng còn đang rất yếu.
Mọi người đọc thấy chỗ nào sai chính tả, bất hợp lý hoặc dùng tư sai thì chấm giúp mình một chấm với nha, nhiều lúc mấy bạn chấm mà nó trôi thông báo nên mình không có thấy để sửa thôi, chứ mình không có ngoan cố đâu nhaaa
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT