Tư Niên bỗng nhiên hỏi:

" Anh có biết tại sao có những đứa bé chỉ mang một huyết thống của một người không?"

Anzasil:

" Đa số dị năng giả đều như thế. Keiran, Edric, Lạc Đoàn đều như vậy. Chỉ có anh và Mục là ngoại lệ. Vì nếu thuận theo tự nhiên thì dị năng hoàn toàn không kiểm soát được, tựa như cha mẹ Sila hoàn toàn không có dị năng, nhưng lại hai đứa con có dị năng vậy. Các dị năng giả không nỡ nhìn con mình trưởng thành, già cả và chết đi trước mắt, nên thường dùng một số biện pháp để tạo ra đứa bé chỉ mang huyết thống một người, lúc này đứa bé sẽ có dị năng"

Tư Niên vẫn còn muốn tiếp tục, nhưng nhà bọn học lại vang lên tiếng chuông cửa.

Cơ thể Tư Niên cứng lại, dường như vẫn còn bị ám ảnh tâm lý.

Anzasil cũng cảm nhận được, hắn xoa xoa mông Tư Niên mấy cái, sau đó mới đứng lên đi ra cửa.

Tư Niên đã hết căng thẳng.

Keiran vừa vào đã chạy đến cạnh Tư Niên. Thấy mặt cậu đỏ bừng liền lo lắng hỏi:

" Cậu vẫn còn chưa khỏe sao? Sao không nghỉ ngơi thêm chứ? "

Tư Niên lấy lại tinh thần, lắc lắc đầu:

" Trời hơi nóng"

Keiran phản đối:

" Đã vào đông rồi đấy, tôi ra ngoài còn sắp bị đóng băng, phải mặc áo khoác của Edric này"

Tư Niên chỉ nghe ra ý khoe khoang, nhưng cậu quả thật hơi ngưỡng mộ, như trong phim vậy, đi dạo giữa đêm đông, nhường nhau chiếc áo ấm.

Phía sao Edric và Mục cũng bước vào. Mục cũng không đi đến nói chuyện như mọi lần, cậu ấy không nhìn dám tự nhiên, thoải mái trước mặt Anzasil.

Tư Niên thấy thế nên vừa gọi Mục, vừa cười bảo:

" Tôi đã mở quà của cậu rồi, rất đáng yêu"

Mục cũng cười:

" Biết thế tôi đã lấy hình hải cẩu rồi"

Không khí lại im lặng,

Mục muốn đánh mình hai cái, có khi nào Anzasil nghĩ miệng hắn sẽ không giữa được bí mật mà giết hắn không?

Có Tư Niên ở đây, tất nhiên chuyện đó không thể xảy ra.

Keiran vô cùng ghét không khí ngưng trọng thế này, hắn húng hắn ho vài cái, sau đó nói:

" Cậu cho tôi xin một ít nước được không? Nước cam thì càng tốt "

Nhà Tư Niên đã hết cam:

" Cậu uống trà hoa quế được không?"

Keiran không biết trà hoa quế là gì, nhưng vẫn đồng ý:

" Được mà, đừng là rượu hoa quả là được. Thích thì thích thật nhưng chóng mặt quá"

Tư Niên cười:

" Sẽ không đâu"

Họ ở lại nhà Tư Niên ăn tối, nhưng không khí lại không vui vẻ như trước, Mục không nói tiếng nào, Edric vốn dĩ đã trầm tĩnh, Keiran nói chuyện với Tư Niên, nói một chút cũng có phần ngại ngùng.

Đồ ăn hôm nay vẫn rất ngon, nhưng thứ làm nên buổi cơm hoàn hảo chưa bao giờ hoàn toàn là thức ăn.

Tư Niên không nghe Keiran hỏi nữa, cũng cảm thấy không khí có phần khó chịu, cậu đưa một miếng thịt chim đất vào bát của Anzasil, cười hỏi Keiran:

" Cậu có bắt được quái thú cấp ba chưa?"

Keiran lắc đầu:

" Có thấy mấy con, nhưng tôi tệ quá, bắt không được"

Tư Niên nhìn Keiran cúi đầu, hai vai cũng hạ thấp xuống, thì biết mình gấp gáp nên hỏi sai rồi.

Edric cũng để vào bát Keiran một ít thịt chim, và an ủi:

" Ăn đi cho có sức, ngày mai đưa cậu vào rừng sâu hơn"

Hôm nay, Keiran thấy được ba con quái thú cấp ba, nhưng hai con chưa kịp ra tay thì nó đã chạy mất, một con còn lại đánh đến cuối cùng vẫn phải buông tha.

Edric không hỗ trợ Keiran bắt thú, học viện muốn họ tự thân bắt không phải không có lý do. Keiran cũng là một người đàn ông, sau này hắn cũng sẽ lên chiến trường, Edric không thể bảo bọc hắn ta cả đời, thì cũng không thể lén lút giúp hắn vượt qua khảo nghiệm. Nếu không, đến một này Keiran bỏ mạng thì hắn sẽ là người hối hận nhất.

Anzasil nãy giờ đều im lặng, lúc này lại lên tiếng:

" Mai tôi đi cùng các cậu"

Keiran là người duy nhất vẫn không sợ Anzasil lên tiếng:

" Cảm ơn cậu. Tôi vô dụng quá, phiền nhiều người như thế"

Tư Niên:

" Cậu không cần ngại, chúng tôi định ba ngày nữa mới mở cửa lại"

Anzasil định nói không cho Tư Niên đi, nhưng khi nhìn nụ cười trên mặt của cậu liền không mở miệng nổi.

Họ chia tay nhau cũng trong không khí tồi tệ.

Đã tiễn mọi người về, Anzasil vẫn bình tĩnh ôm Tư Niên tắm rửa, sau đó lên giường dỗ cậu ngủ.

Tư Niên thức dậy trời vẫn còn chưa sáng.

Bên cạnh không có Anzasil, cậu tìm kiếm theo bản năng, quơ quào mấy lần cũng không động đến, khiến Tư Niên tỉnh táo hơn

Chỗ bên cạnh đã không còn hơi ấm, Tư Niên hơi hoảng hốt ngồi dậy.

Thêm một chút nữa đã bị Anzasil hù dọa đến xỉu.

Anzasil đang ngồi trên một chiếc ghế cạnh cửa kính, hướng ra trời đêm, nhưng đầu lại cúi xuống, không có ý định ngắm trăng sao, trên tay trái hắn cầm một mẩu thuốc lá đã gần tàn, tay phải cầm một con dao nhỏ, dưới ánh trăng, con dao phản chiếu ánh sáng mờ ảo, Anzasil xoay dao như Tư Niên xoay bút ngày xưa, chân gác thẳng trên bàn, ngoài ngón tay đang múa may con dao, thì cả thân thể không có một chút động tác nào khác.

Tư Niên ngây người ra, cậu chưa từng thấy Anzasil hút thuốc, cũng chưa từng thấy hắn nghịch dao, muốn cắt xẻ hắn đều sử dụng phong dị năng. Nhưng Tư Niên biết con dao hắn đang cầm là một trong những con dao nằm trong bộ dụng cụ sinh tồn.

Tư Niên từ từ lùi ra sau, đến khi lưng chạm vào tường mới biết mình đang làm gì. Cậu im lặng nhìn Anzasil, không biết nhìn bao lâu, đến khi lấy lại được ý thức thì cảm thấy mắt mình còn đọng lại nước mắt chưa khô.

Cậu bước xuống giường, đi đến gần Anzasil.

Anzasil cũng không nhạy bén như mọi lần, đến khi Tư Niên đến sát bên cạnh, hắn mới bất ngờ xoay lại nhìn.

Cũng rất nhanh liền phản ứng, Anzasil dùng hai ngón tay bóp nát tàn thuốc đang cháy, chân để xuống bàn, cũng để con dao vào lại nhẫn không gian, và tiến ra ngoài mở cửa. Khói thuốc nồng nặc trong phòng cũng dẫn bị những cơn gió lạnh buốt, trong trẻo cuốn ra ngoài.

Anzasil ra mở cửa, nhưng vẫn chưa vào, hắn dựa vào ban công, mắt hướng lên trời đêm, một ngân hà nhỏ cũng dẫn hình thành trong mắt hắn.

Tư Niên chầm chậm tiến đến, vòng tay từ sau, ôm lấy Anzasil, hai tay đưa vào áo ngủ, vuốt ve từng khối cơ ngực của hắn.

Từ khi có quang dị năng cơ thể Tư Niên luôn ấp ám, Anzasil cảm nhận hơi ấm ấy thì rất an lòng. Hắn không xoay người lại, hắn không muốn đối diện với cậu trong lúc này.

Tư Niên không biết nói gì, cũng không biết phải nói gì, cậu chỉ đợi Anzasil trở lại bình thường.

Anzasil đứng rất lâu, sau đó cũng lên tiếng:

" Dị năng của anh lại có bước tiến mới"

Tư Niên gật gật đầu:

" Anh vẫn luôn rất giỏi"

Anzasil:

" Anh không có bạn bè"

Tư Niên:

" Nhưng anh có em mà"

Anzasil:

" Anh rất sợ em biến mất"

Tư Niên:

" Em vẫn ở đây"

Họ không đầu không đuôi kết thúc cuộc trò chuyện.

Anzasil lại ôm Tư Niên lên giường.

Tư Niên sử dụng mê dị năng lên Anzasil, Anzasil cảm nhận được, nhưng không từ chối luồng năng lượng đã quá quen thuộc này.

Ký ức ngày hôm qua, Anzasil đã phóng bế kín, Tư Niên không đủ năng lực chạm vào, cậu cũng không muốn chạm đến, cậu chỉ vào để thăm dò xúc cảm của hắn.

Anzasil đang rất buồn, đang rất cô đơn, lạc lỏng.

Tư Niên không tìm được lý do. Tư Niên ôm chặt Anzasil, dùng đôi tay nhỏ bé của mình ôm lấy hắn.

Cậu không ngủ được, đến gần sáng, Tư Niên nói khẽ bên tay Anzasil:

" Anh làm sao thế? Có thể nói cho em không?"

Anzasil:

" Anh không có việc gì đâu"

Tư Niên thở dài, sau đó lại khẽ cười tự nhiên nói:

" Anh có thể không nói, nhưng anh không cần đóng kịch rằng mình rất ổn. Em rất sợ rằng mình không biết gì cả, còn anh chỉ biết âm thầm chịu hết tất thảy"

Anzasil im lặng.

Hắn đưa tay vuốt ve mái tóc cậu.

Cuối cùng cũng buồn buồn lên tiếng:

" Anh mơ thấy người thầy, cũng là người đồng đội đầu tiên của anh, ngài đã rời khỏi anh rất lâu, nhưng đây là lần đầu tiên anh mơ thấy"

Tư Niên không hiểu "rời khỏi" có phải là cái chết hay không. Cậu an ủi hắn:

" Mỗi cuộc gặp gỡ đều chứa mang hạt mầm của sự chia ly. Nhưng đâu nên buồn vì ly biệt, mà nên vui vì đã có duyên trong đời"

Anzasil:

" Ngài đã dạy anh rất nhiều thứ nhưng không cho anh gọi ngài là thầy. Ngày người đi không hề nói lời tạm biệt, chỉ có vài dòng chữ gửi lại, anh từng mất rất nhiều đồng đội nhưng ngài thật sự rất đặc biệt"

Tư Niên biết Anzasil bị ảnh hưởng bởi chuyện ngày hôm qua, nên mới mơ đến chuyện này. Hắn mạnh mẽ, nhưng không phải không biết sợ. Con người nhiều lúc sợ cô đơn, còn hơn là sợ chết.

Nhưng Anzasil không cảm nhận được nỗi sợ của bản thân. Trong lòng hắn, nỗi sợ thuộc về lý trí mới thật sự là nỗi sợ. Hắn là một trong những người chỉ nhìn nhận mọi chuyện từ thực tế khách quan, vì thế đôi lúc sẽ làm lơ xúc cảm của linh hồn.

Tư Niên hỏi hắn:

" Anh nghĩ về Mục, Edric, hay Keiran thế nào?"

Anzasil:

" Em biết không? Họ là đồng đội lâu thứ hai của anh từ khi anh có dị năng đến bây giờ. Ngoài thầy ra, những đồng đội còn lại anh chỉ đi cùng làm nhiệm vụ một lần, và lâu nhất là một tháng. Một tình huống bất đắc dĩ, đã khiến anh đối với họ đã không chỉ đơn giản là những đồng đội như trước kia, mà còn là chiến hữu, là bạn bè. Ngày trước thầy từng nói, anh là người lạnh lùng, nhưng cũng rất nặng tình, là người giữ vững được lý trí, nhưng tình cảm vẫn rất mãnh liệt, thầy khuyên anh đừng tiếp xúc thân thiết với quá nhiều người."

Anzasil thở dài:

" Lúc đó anh không hiểu, sau ngày lớn hơn cũng không thèm suy nghĩ, chỉ nghe lời thầy mà giữ khoảng cách với rất nhiều người, đến cuối cùng hôm nay anh cũng hiểu ra lý do"

Anzasil không biết nghĩ gì lại khẽ cười, xoay qua xoa xoa đầu Tư Niên:

" Em lớn hơn cũng sẽ hiểu nhé. Nhưng anh rất cảm ơn em vì đã xuất hiện trong đời anh"

Tư Niên không cần lớn nữa, thì cũng đã hiểu.

Cậu đã tìm được câu chữ hình dung được Anzasil.

Thầy hắn nói không sai, Anzasil quả thật là người sống bằng lý trí, nhưng tình cảm rất mãnh liệt.

Hắn có thể tự tay diệt trừ những mối nguy hiểm, hắn làm nó bằng sự tính toán và phán đoán hoàn hảo, tình cảm không thể ảnh hưởng đến ý thức của hắn. Nhưng việc đó không đồng nghĩa với hắn sẽ không biết đau buồn.

Hắn sẽ dằn vặt nhưng sẽ không hối hận

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play