Đến cuối cùng, vấn đề dị năng vẫn bỏ ngõ. Cả hai quyết định đợi tìm hiểu thêm một thời gian nữa.
Há cảo của Tư Niên được đặt hết. Sáng sớm, Anzasil dẫn cậu đi giao đồ ăn tại trạm không gian. Sau đó, hắn lại dẫn cậu ra biển. Tư Niên đã lâu không thấy biển, vừa nhìn thấy nhiền muốn nhảy vào bơi vài vòng, Anzasil ở trên bờ dịu dàng nhìn cậu.
Tư Niên cuối cùng cũng chứng thực được là dù có mập lên nhưng cậu cũng không thể nào chết đuối được, tốc độ bơi còn nhanh hơn, cậu còn bắt được hai con cá băng, điều đó trước đây không hề dễ dàng.
Anzasil nhìn cậu bơi cả buổi nhưng chỉ bắt được hai con cá băng, liền dùng dị năng phong làm chuyển nhẹ dòng nước, lùa cá đến chỗ Tư Niên, Tư lại bắt được thêm hai con cá lạ mặt, Anzasil nói với cậu đây là cá phù, hôm nay không săn được lươn cát nhưng Tư Niên rất hài lòng.
Khi Tư Niên lên bờ, liền nhạy bén cảm nhận được không khí xung quanh thay đổi, cậu quay lại nhìn mặt biển, thấy một thành đất dựng cao lên gần bờ, sau đó vài cái gai từ biển xuyên lên cao, lại có thêm vài con cá hy sinh, tường đất cũng hạ xuống, gió cũng trở nên kỳ lạ, chẳng bao lâu, dòng nước đem vài con cá kia lại gần bờ.
Nhìn Anzasil nhẹ nhàng bắt cá, Tư Niên cảm thấy cố gắng của bản thân không đáng được nhắc đến.
Sau đó, Anzasil lại dẫn cậu ra chợ mua nguyên liệu tiếp tục làm há cảo.
Tư Niên đi vừa nói với Anzasil:
" Em thấy mấy thứ ngọt ngọt sao mà đắt quá, cũng may nguyên liệu làm há cảo lại rất rẻ luôn"
Anzasil lại tiếp tục làm người thầy tận tâm:
" Vì mấy thứ ngọt ngọt vừa ngon, vừa dễ ăn, mấy đồ ăn tự nhiên này không phải ai cũng nấu được ngon như em đâu"
Tư Niên lại tò mò:
" Mọi người không thích nấu nướng đến thế sao?"
Anzasil giải thích:
" Thật ra Cami nhỏ, ở một số tinh cầu lớn, chắc vẫn có những món tốt. Lâu thật lâu về trước, đồ ăn tự nhiên rất phổ biến, nhưng sau thời kỳ chiến tranh dài nhất nhân loại hạ màn, thì con người đã quen sử dụng dịch dinh dưỡng. Cũng có những người nghiên cứu lại thức ăn tự nhiên nhưng chính phủ liên bang lúc bấy giờ rất gắt gao trong vấn đề xâm phạm tự nhiên, môi trường. Đến khi bước vào thời kỳ ổn định, thì mới nới lỏng hơn, nhưng đến nay, việc con người khám phá tự nhiên có sử dụng thiết bị hiện đại, đều qua kiểm duyệt từ liên bang, các nguyên liệu nấu ăn cũng được liên bang kiểm duyệt có nguy hiểm hay không, rồi mới đưa vào nuôi trồng, chỉ có dị năng giả mới dễ dàng xâm nhập tự nhiên, nhưng dị năng giả ít ai muốn nghiên cứu nấu ăn lắm."
Anzasil hôm nay cũng không nhận nhiệm vụ, hắn về nhà làm há cảo cùng Tư Niên.
Lực tay Anzasil rất tốt nên nhận nhiệm vụ nhồi bột và băm nhỏ thịt thổ sa. Hắn gói bánh rất xấu, nhưng sau này đã cãi thiện hơn.
Tư Niên được hắn giúp đỡ, nên làm bánh nhanh hơn rất nhiều. Cậu có ý muốn nghiên cứu các loại bánh khác, nhưng Anzasil lại phản đối:
" Em đừng gấp, em nghĩ xem trong năm ngày em có thể làm ra bao nhiêu cái há cảo thế? "
Tư Niên không biết hắn muốn làm gì, tính toán một chút liền nói:
" Năm trăm cái mỗi ngày, nếu cố hết sức vẫn có thể làm"
Anzasil thả lỏng hơn:
" Mỗi ngày chúng ta làm ba trăm cái thôi, em nên nghỉ ngơi nhiều vào, đừng cố sức quá"
Tư Niên đồng ý:
" Vậy cũng được, nhưng nhiều thế có bán hết không? "
Anzasil tự tin nói:
" Chúng ta sẽ mở chức năng đặt hàng, có đơn trước thì không sợ không bán được, nhưng chúng ta chỉ làm ba trăm cái mỗi ngày thôi, một thời gian nữa chắc sẽ có người nghiên cứu được phương pháp làm của em, món này sẽ không dễ bán như thế. "
Tư Niên từng làm buôn bán mấy năm, nên cũng hiểu những thứ này khá đơn giản, không có những mánh khóe riêng thì không thể bán đắc mãi được, cậu cũng không thất vọng, vốn dĩ đã rất nhiều rồi.
Sau khi làm xong ba trăm cái há cảo, của ngày hôm nay, Tư Niên và Anzasil để các nguyên liệu còn thừa vào thủ không gian, sau đó treo há cảo lên quang não, rồi hai người cùng nhau sinh hoạt nhưng bình thường
Không biết từ bao giờ, Tư Niên đã có thói quen biến thành hải cẩu, sau đó tắm rửa cùng Anzasil, nhưng cậu đã không cần hắn bế ra bế vào nữa, cậu thích tự mình đi hơn, tắm xong, tranh thủ những tia nắng cuối cùng còn đọng lại, cậu ra phòng khách vén màn cửa, nằm đó phơi nắng, Anzasil ngồi cạnh bên đọc một quyển sách, đôi lúc lại ăn một miếng sữa chua do Tư Niên làm, khung cảnh bình dị nhưng đầy ấm áp.
Tư Niên bỗng nhớ từ lâu rồi, cậu đã không còn mơ về những tháng năm trước khi ở trái đất. Cuộc sống mới nơi đây, đem lại cho cậu nhiều vui vẻ hơn. Cậu cùng Anzasil ngày ngày cùng sinh hoạt, cùng tính toán những chuyện lông gà vỏ tỏi, đôi lúc có cãi nhau vì mấy thứ nhỏ nhặt, nhưng khi chiều đến, cả hai đều ở phòng khách, cậu tắm nắng, hắn đọc sách. Những ngày tuyết đầy trời, không có tia nắng nào chen lọt, Anzasil sẽ ôm cậu trong lòng, đọc sách cho cậu nghe.
Tư Niên được Anzasil mua về, chính là món quá Anzasil tự thưởng cho mình sau những ngày mệt mỏi, tĩnh mịch. Hắn đã từng nghĩ sẽ mua một con mèo, con sóc, nhưng cuối cùng vẫn không mua. May mắn thay, một ngày đẹp trời, hắn cảm nhận được một con tinh thú. Anzasil đã rất vui mừng, không chỉ vì tinh thú có thể giúp ích cho hắn, mà còn là vì tinh thú sẽ là người nhà, người cộng sự của hắn trong khoảng bốn trăm năm còn lại. Hắn cũng giống như bao dị năng giả khác, hắn không cần kết hôn, hắn cũng không muốn nhìn cảnh còn người mất. Chỉ muốn ai đó ở bên và dựa vào nhau đến những ngày cuối cùng. Nhưng Tư Niên còn tuyệt vời hơn hắn tưởng, hắn chưa từng nghĩ mình sẽ để tâm đến một ai đến thế, không biết từ ngày tháng năm nào, hắn lại biết luyến tiếc cuộc sống hiện tại ở Cami.
Mỗi ngày há cảo của Tư niên đều bán hết rất nhanh. Mỗi lần, Anzasil chuyển phát, đều đưa cậu ra các trạm không gian khác nhau.
Đến ngày thứ tư trong thời gian năm ngày bán há cảo của Anzasil, tối đó, sau khi lên giường Anzasil kéo Tư Niên vào lòng, nhẩm nhẩm bến tai cậu:
" Hết ngày mai chúng ra sẽ rời khỏi đây được không em? "
Tư Niên biết dạo này Anzasil có những tính toán khác, nhưng Tư Niên không nghĩ là phải rời nhà sớm đến vậy, cậu lập tức biến lại thành người, hỏi:
" Chúng ta sẽ đi đâu? Tại sao lại gấp vậy? "
Anzasil vuốt vuốt tóc an ủi Tư Niên, hắn biết hải cẩu nhỏ chắc chắn không nỡ xa nơi này, với hải cẩu nhỏ, Cami chính là quê hương của cậu:
" Đến một hành tinh nào đó trong thiên hà Chilleraki, anh biết em luyến tiếc, nên mấy ngày nay không nỡ nói với em. Anh cũng không biết giải thích cho em thế nào, em chỉ cần biết chúng ta không thể ở Cami nữa, chuyện dị năng của anh không thể giấu mãi được, và món ăn em làm xuất phát từ Cami, rất nhanh thôi bọn quý tộc ở nơi này sẽ có hành động. Chúng ta phải rời đi sớm một chút, đến một ngày nào đó, khi ta có thể mạnh mẽ hơn, anh hứa nhất định sẽ đưa em trở về. "
Tư Niên dù có bất ngờ, nhưng cậu đã biết từ rất lâu rồi, là nhất định phải rời khỏi Cami, đi đến những nơi khác, khám phá nhiều điều mới lạ hơn. Từ kiếp trước đến nay nếu có điều kiện, Tư Niên luôn muốn đi thăm thú nhiều nơi, và bây giờ cậu còn cả một người bạn đồng hành đáng tin cậy, cậu rất sẵn sàng cùng hắn rời khỏi đây.
Tư Niên oán trách:
" Sao anh không nói sớm một chút? giờ này rồi anh nói xem, sao chuẩn bị đồ kịp đây? ".
Truyện Lịch SửAnzasil biết cậu đã nguyện ý theo mình liền nhẹ lòng:
"Không cần dọn gì nhiều đâu, anh nói sẽ trở về cũng không phải là nói chơi, cứ để lại ở đậy đi. Chúng ta đi nơi khác sẽ mua mới, tinh nguyên anh còn khá nhiều, em cũng vừa kiếm thêm không ít rồi. "
Tư Niên lại có chuyện phiền lòng:
"Anh thật sự chưa tính toán sẽ đi tinh cầu nào sao? Nơi đó sẽ có quý tộc giống như ở đây không? chúng ta cần cẩn thận như hiện tại không? "
Anzasil tất nhiên đã tính toán rồi:
" Cami luôn có những chuyến đi đến tinh hà Chilleraki, chúng ta xong việc giờ nào đi giờ đó, mua vé ngay tinh cầu nào thì đi tinh cầu đó. Ở đó là trung tâm của liên bang, pháp luật chặt chẽ hơn Cami rất nhiều, người tài cũng vô số, chúng ta cứ thoải mái thôi. Bọn quý tộc ở Cami toàn là bọn thống trị từ rất lâu về trước, nơi này thuộc là thiên hà Wamire, ngoài nhân loại ở đây cũng có những tinh cầu có tộc người cây sinh sống, nên thiên hà này là biên giới với tộc người cây, liên bang và người cây chưa trao đổi trực tiếp về vấn đề quản trị khu vực này, nên họ cũng không can thiệp sâu vào Cami".
Tư Niên nghe Anzasil nói cảm thấy yên tâm hơn hẳn, nhưng vẫn tò mò:
" Thế mà bọn họ vẫn tuân thủ không can thiệp vào tự nhiên sao? "
Anzasil luôn là trưởng bối tốt:
"Họ cần liên bang che chở, thì phải cho liên bang mặt mũi, nhưng ngoài sáng là thế, trong tối lại làm không ít việc. Không phải em từng kể mình bị bắt thế nào sao?"
Sau khi hai người bàn xong vài vấn đề trong tương lai, thì cả hai ôm nhau đi ngủ, Tư Niên quên cả việc biến lại thành hải cẩu.
Sáng sớm, Tư Niên tỉnh lại trong lòng Anzasil, cậu phát hiện Anzasil đã thức từ sớm, hắn đang ôm cậu, có lẽ vì cậu là người nên hắn không mang cậu vào phòng tắm, Tư Niên ngại ngùng nói:
" Em dậy muộn quá, lần sau anh cứ gọi em là được rồi."
Anzasil cười:
" Phải rất lâu nữa mới có thể cùng em ngủ dậy trên giường này, anh định để em ngủ thoải mái một lần"
Tư Niên biết trong lòng của Anzasil còn tiếc nuối nhiều hơn cả cậu, cậu cũng chỉ là khách ngoại lai đến nơi này. Anzasil dù sao cũng đã ở nơi này ba mươi lăm năm. Quê hương là nơi rất muốn đi xa, cũng rất muốn trở về. Anzasil đã định rời đi từ rất lâu, nhưng đến lúc thật sự đi hắn vẫn không thể nào không nhớ.
Cũng đã không còn sớm, cả hai quyết định rời giường, Tư Niên trở mình liền phát hiện Anzasil có "phản ứng sinh lý" vào buổi sáng kia, đang cạ trên đùi cậu. Tư Niên như bị chết máy, đang xoay người, giữa chừng liền dừng lại, cậu không biết nên tiếp tục đứng lên hay nằm xuống, thì Anzasil cũng phát hiện ra dị thường của cậu
Người "sai" là Anzasil, nhưng hắn còn tự nhiên hơn cậu, hắn vừa mò xuống dưới " chỉnh" lại, vừa nói bên tai Tư Niên:
" Chuyện này rất bình thường thôi, không phải anh bị bệnh đâu, hải cẩu nhỏ lớn lên thêm ba năm nữa sẽ hiểu nhé, đừng tò mò."
Tư Niên ngoan ngoãn làm con hải cẩu chưa trãi sự đời, cậu đỏ mặt:
" À "
Anzasil cũng không có cảm giác gì, hắn vẫn như cũ cùng Tư Niên vào nhà tắm. Mọi lần hắn thường sẽ giải quyết trước khi Tư Niên dậy, hôm nay lại bị hải cẩu nhỏ thấy, Anzasil cũng không phải biến thái gì, hắn tắm xong cho Tư Niên, liền dụ dỗ cậu đi vào bếp trước, còn mình thì ở lại phòng tắm một lúc.
Tư Niên biết hắn làm gì, nên rất dễ dụ mà rời đi. Vào bếp, thấy nguyên liệu đã xử lý của hôm qua còn rất nhiều, liền hiểu tại sao hôm qua Anzasil lại tích cực băm thịt và giúp cậu rửa rong lam dị đến thế.
Tư Niên biết nhiệm vụ hôm nay nên mau chóng bắt tay vào công việc, cậu tính chiều nay cũng không lười biếng như mọi lần. Nhưng Anzasil lại không đồng ý, buổi chiều hắn vẫn bắt Tư Niên lại dạy chữ, sau đó để cậu tắm nắng, và chải lông cho cậu. Trên đầu Tư Niên vẫn đang kẹp chiếc kẹp hoa khi mua lược được tặng. Anzasil cảm thấy khi nào thích hợp sẽ mua thêm vài mẫu. Tư Niên tất nhiên là không thích, nhưng cũng không để Anzasil buồn, dù sao cũng là ở nhà thôi, ra ngoài cậu cũng không có đeo.