CHƯƠNG 1688

Đầu óc của Cung Tư Mỹ đứng hình trong chốc lát, cô ta đến giờ vẫn không dám tin, vừa rồi Lưu Thiên Hàn đã nhận lời cưới cô 1a.

Không cần biết trong tim anh có ai, chỉ cần cô ta trở thành vợ của anh, ai cũng đừng hòng cướp được anh đi nữa!

Hơn nữa, cô ta tin rằng chỉ cần Nhan Nhã Tịnh và ba đứa con của cô biến mất, cô ta chỉ cần cố gắng đối xử tốt với anh, trái tim của anh, sớm muộn cũng có một ngày sẽ triệt để rơi xuống người cô ta.

Niềm vui sướng trong lòng Cung Tư Mỹ đã khó mà khắc chế được, nhưng cô ta như cũ vấn bày ra một bộ dáng vẻ hoảng sợ bất an.

Cô ta có chút căng thẳng xoa tay mình, ‘Bà nội, bà thật sự đừng ép anh Gia Thành nữa, cháu là rất muốn gả cho anh ấy, nhưng cháu không muốn anh ấy cưới cháu vì bị ép buộc đến bất đắc dĩ.”

Dáng vẻ giả tạo này của Cung Tư Mỹ, Lưu Thiên Hàn nhìn mà buồn nôn đến hoảng, thực không muốn nghe cô ta ở đây tiếp tục khiến người buồn nôn nữa, anh lạnh băng không kiên nhãn mở miệng, “Cung Tư Mỹ, tôi sẽ cưới côi”

Những người được gọi là danh viện thượng lưu này, có mấy người không đeo loại mặt nạ buồn nôn chết người không đền mạng này chứ?

Sớm muộn cũng phải cưới một người phụ nữ giả tạo buồn nôn, cưới người khiến người buồn nôn nhất là Cung Tư Mỹ, cũng không sao cả.

Dù gì, ai kết hôn với anh, anh đều không để tâm.

Khoảng thời gian mà anh tự cho là lưỡng tình tương duyệt với Nhan Nhã Tịnh đó, anh thật sự vui sướng tràn ngập cõi lòng, muốn cùng với tên của cô, in trên tờ giấy hồng đó.

Đáng tiếc, một trái tim tươi sống nhảy nhót chân thành của anh, bị người phụ nữ không tim không phổi đó triệt để chà đạp thành tro.

Từ đó về sau, anh không còn trái tim nữa.

Lưu lão phu nhân đạt được mục đích, bà tính để lại không gian cho hai người trẻ tuổi.

“Gia Thành, cháu với Tư Mỹ nói chuyện cho tốt, bà bây giờ liền trở về, cho người chuẩn bị hôn lễ của các cháu!”

Lưu lão phu nhân chê Nhạc Dũng ở lại làm bóng đèn chướng mắt, lúc bà rời đi, cứng răn lôi anh ta đi trước.

Các bác sĩ cũng biết điều mà lui xuống, trên hành lang chỉ còn lại Qung Tư Mỹ và Lưu Thiên Hàn.

Đối với chuyện hôn nhân bất ngờ mà đến này, Cung Tư Mỹ vần như cũ có chút cảm giác không chân thực giống như năm mơ, cô ta vươn tay, nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay của Lưu Thiên Hàn, “Anh Gia Thành, mùng một tháng sau, thật sự là hôn lễ của chúng †a sao?”

“Cung Tư Mỹ, chúng ta sẽ kết hôn, nhưng cũng chỉ là kết hôn.”

Lưu Thiên Hàn lạnh lùng lấy tay Cung Tư Mỹ ra, không cho cô ta chút mặt mũi nào, “Cô và đứa con trong bụng cô đều không có quan hệ gì với Lưu Gia Thành tôi!”

Nói xong lời này, Lưu Thiên Hàn nhìn cũng không nhìn Cung Tư Mỹ một cái, liền lạnh lùng quay người rời đi.

Nghe lời nói sặc mùi ngôn tình đó của anh, sắc mặt Cung Tư Mỹ thoắt cái trắng bệch, nhưng chỉ trong nháy mắt, cô ta lại khôi phục lại dáng vẻ cao quý ung dung.

Lời này của Lưu Thiên Hàn, hiển nhiên là đang nói, cho dù bọn họ có kết hôn đi nữa, đó cũng chỉ là một cuộc hôn nhân không tình yêu không tình d*c, anh không để ý đến đứa con trong bụng cô ta, càng không để ý đến cô ta, bọn họ cả đời chỉ có thể tương kính như băng.

Không, có lẽ, cái gọi là kính, cũng không có.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play