Chương 1161

Nhan Nhã Tịnh, Lê Mặc, Tô Thu Quỳnh, là ba người nhỏ tuổi nhất trong khoá đại học của bọn họ năm đó, Vì ba người bọn họ tuổi tác tương đương, nên quan hệ đặc biệt tốt, chỉ thiếu nước vái lạy trời đất kết nghĩa anh em nữa thôi.

Ba người bọn họ, đều không ngừng nhảy lớp, là thiên tài trong mắt người khác.

Tô Thu Quỳnh có năng khiếu kinh người trong lĩnh vực âm nhạc, tương lai phát triển không giới hạn trên lĩnh vực ca hát.

Mà Lê Mặc có tài hoa trong lĩnh vực thiết kế thời trang, có thể nói là kinh tài tuyệt diễm, anh ấy và Nhan Nhã Tịnh khi đó đều được giảng viên khen là thiên tài thiết kế thời trang có thể sánh vai cùng Phí Nam Châu.

Niên thiếu từng ôm mộng, Nhan Nhã Tịnh cũng tin rằng, có một ngày cô sẽ trở thành nhà thiết kế xuất sắc như thần tượng của mình, đáng tiếc tạo hoá trêu người, cô chưa kết hôn mà mang thai, bỏ ra nước ngoài, sau đó trời xui đất khiến trở thành đệ tử của Tần Kỳ.

Đối với học y, thực ra cô không có bao nhiêu nhiệt tình, nhưng với IQ đó, sau khi học y, trong mắt người khác vẫn là kỳ tài trời sinh.

Luận văn y học đoạt giải thưởng hết lần này tới lần khác, tuổi còn trẻ đã làm đến Phó chủ nhiệm, dần dần, Nhan Nhã Tịnh cũng đã quên mất giấc mơ thời niên thiếu của mình.

Cô cũng cho rằng, gặp lại Lê Mặc chỉ là niềm vui khi bạn cũ gặp lại, nhưng không ngờ, cuộc hội ngộ hôm nay khiến giấc mơ bị quên lãng nhiều năm của cô lại một lần nữa loé lên.

Thấy Lê Mặc không nói chuyện, Nhan Nhã Tịnh trực tiếp dùng sức tóm lấy cổ tay anh ta, “Cậu chính là Lê Mặc!”

“Lê Mặc, sao cậu lại biến thành thế này?”

Đã từng là vị thiên tài thiết kế thời trang tiền đồ vô lượng đó, sao lại biến thành dáng vẻ nhếch nhác thế này chứ? Những năm này, rốt cục Lê Mặc đã gặp phải chuyện gì?

Hốc mắt Nhan Nhã Tịnh không nhịn được ươn ướt, “Lê Mặc, nói cho tôi biết, là ai làm cho cậu thành ra thế này?”

Cô nhớ được, tuy gia đình Lê Mặc không tính là quá giàu có, nhưng cũng là thường thường bậc trung, lại thêm tài hoa của bản thân Lê Mặc, theo lý mà nói, không nên lăn lộn thê thảm đến mức này mới đúng, thiên tài toả sáng muôn phương đó, sao lại lưu lạc thành một kẻ ăn mày bẩn thỉu khắp người được chứ?

“Nhã Tịnh, cậu còn nhớ Cao Chí Minh không?” Không đợi Nhan Nhã Tịnh nói chuyện, Lê Mặc lại nói tiếp, “Cậu có từng nghe qua Cung Đình, hoặc Cung Tư Mỹ không?”

Cao Chí Minh?

Nhan Nhã Tịnh có chút ấn tượng, đó cũng là một người bạn học cùng lớp của bọn họ, hình như còn là đồng hương với Lê Mặc.

Nhưng cái này lại liên quan gì với Cung Tư Mỹ?

Trong giọng nói của Lê Mặc nhiễm lên hận ý nồng đậm, “Tôi biến thành thế này, đều nhờ bọn họ ban cho!”

Từ miệng Lê Mặc, Nhan Nhã Tịnh biết được cảnh ngộ của Lê Mặc sau khi tốt nghiệp vài năm.

Sau khi tốt nghiệp, Lê Mặc vào Cung Đình, Cung Đình cho anh ta đãi ngộ rất tốt, anh ta cũng tính thể hiện tài năng ở Cung Đình, ai ngờ, anh ta phát hiện, trong nội bộ Cung Đình có rất nhiều nhà thiết kế sao chép.

Là một nhà thiết kế, sao chép đã là xúc phạm đến giới hạn cuối cùng, lúc đó Lê Mặc đầy lòng chính nghĩa, trong lúc gửi kiến nghị cho công ty lại ngờ nghệch đề xuất cần phải tiêu diệt tận gốc loại chuyện sao chép này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play