Chương 1160

Mặc dù bị Hà Tư Vũ và Vu Tiếu bọn họ hiểu lầm mối quan hệ giữa cô và Thẩm Quyện, Nhan Nhã Tịnh thực bất đắc dĩ, nhưng bởi vì không chia tay với Anh Lưu, nên tâm trạng của Nhan Nhã Tịnh hôm nay đặc biệt tươi vui rạng rỡ.

Ngay cả lúc đi vệ sinh cô đều không nhịn được ngân nga một điệu.

Dáng vẻ này của Nhan Nhã Tịnh nhìn ở trong mắt đồng nghiệp, hoàn toàn chính là một cô gái nhỏ đang yêu, mọi người đối với quan hệ giữa cô và Cậu Thầm, càng thêm tin tưởng không hoài nghi.

Nhan Nhã Tịnh ngược lại không có nghĩ nhiều như vậy, vừa tan làm, cô liền vội chạy về Tầm Viên, muốn tự tay chuẩn bị một bữa tối, để bồi dưỡng cảm tình với Anh Lưu.

Vừa đến con đường về Tâm Viên, Nhan Nhã Tịnh đột nhiên nhìn thấy mấy người đàn ông đang đánh một người ăn mày quần áo rách rưới.

Nhan Nhã Tịnh không thích lo chuyện bao đồng, nhưng người ăn mày nọ quả thực bị đánh quá thê thảm, cô không nhẫn tâm lạnh lùng bàng quan.

Cô nghĩ nghĩ, vẫn là tính xuống xe nhìn một cái.

Dừng xe lại bên đường, Nhan Nhã Tịnh liền lao qua, mấy người đàn ông nọ thấy có người đến, đạp người ăn mày thêm một cú, đoạn tứ tán chạy đi.

Dáng vẻ người ăn mày nọ hiện giờ, nhìn lên thật muốn thê thảm cỡ nào thì thê thảm cỡ đó.

Tiết xuân se lạnh, trên người anh ta lại chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ bằng vải cotton với quần đùi.

Quần áo trên người anh ta đã bẩn đến mức không nhìn ra màu sắc ban đầu, tóc anh ta rất dài, rối loạn rủ xuống, cộng thêm với bộ râu dài, cơ hồ che lấp hết quá nửa gương mặt của anh ta.

Trên người anh ta, còn có không ít vết máu, hiển nhiên mấy người đàn ông cao to vừa rồi xuống tay không nhẹ, thân hình anh ta giống như chiếc lá rơi trong gió, lung lay sắp đổ.

Nếu không phải Nhan Nhã Tịnh đỡ lấy anh ta, anh ta sớm đã ngã ra đất.

Nhìn thấy Nhan Nhã Tịnh, người ăn mày nọ rõ ràng sững sờ một chút, chắc là sợ vết bẩn trên người mình sẽ làm bẩn tay Nhan Nhã Tịnh, anh ta vô thức muốn cách xa Nhan Nhã Tịnh.

Nhan Nhã Tịnh lại cố chấp giữ chặt, cô ra sức nắm lấy tay người ăn mày nọ, tầm mắt của cô không chớp lấy một cái rơi trên mặt anh ta, tuy anh ta chỉ lộ ra nửa mặt, nhưng nhìn kỹ lại, Nhan Nhã Tịnh vẫn cảm thấy quen thuộc khó tả.

Thấy Nhan Nhã Tịnh cứ nhìn chằm chằm vào mặt anh ta, trong lòng người ăn mày nọ càng thêm quẫn bách, anh ta không để ý chân mình cũng đang bị thương, tập tà tập tễnh, anh ta dùng sức đẩy tay Nhan Nhã Tịnh ra, bèn chạy về hướng ngược lại.

Thấy dáng vẻ người ăn mày nọ như vậy, Nhan Nhã Tịnh càng thêm xác định suy đoán trong lòng mình.

“Lê Mặc.”

Giọng nói của Nhan Nhã Tịnh vô cùng khẳng định, “Cậu là Lê Mặc có đúng không?”

Lê Mặc sững sờ, cái chân thò ra kia thoắt chốc khựng lại tại chỗ, cả người giống như một cục đá, bất động.

Mắt cá chân Nhan Nhã Tịnh vẫn có chút đau, nhưng cô bước đi lưu loát hơn Lê Mặc không ít, cô nhanh chóng đi tới trước mặt Lê Mặc, từng chút một vén ra mái tóc dài che trên mặt Lê Mặc, khi nhìn thấy gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ đó, nước mắt của Nhan Nhã Tịnh không kìm được lăn xuống.

Lê Mặc.

Cậu ấy thật sự là Lê Mặc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play