Chương 999
Tống Hân Nghiên nghe những điều này thì càng tức giận.
Mắt cô đỏ ngầu mà gầm lên: “Tưởng Tử Hàn anh có phải rất muốn chết không? Muốn chết thì xin kính nghiệp một chút, đừng ở trước mặt chúng tôi cố tỏ vẻ kiên cường không tới chốn.”
Lời này thật sự không khách sáo.
Chúc Minh Đức đột nhiên không dám lên tiếng nữa.
Cố Vũ Tùng cũng lặng lẽ lùi lại.
Tống Hân Nghiên tức đến mức lồ ng ngực phập phồng dữ dội, trực tiếp căn dặn Cố Vũ Tùng: “Sắp xếp kiểm tra cho anh ta!”
Quay đầu trừng mắt Tưởng Tử Hàn: “Nếu anh không làm kiểm tra thì đừng hòng kêu giáo sư của anh đi khám bệnh cho mẹ tôi!”
Chúc Minh Đức: “…”
Cố Vũ Tùng: “…”
Hai người không dám thở mạnh, ngầm hiểu ý lần nữa lặng lẽ nhìn về phía sau.
Quả nhiên, một núi không thể chứa hai hổ, muốn trấn áp một con hổ đực mãi mãi chỉ có hổ cái!
Tưởng Tử Hàn và Tống Hân Nghiên mắt lớn nhìn mắt nhỏ mười mấy giây, cuối cùng anh đầu hàng, bất lực nhận thua: “Tôi làm.”
Anh khí thế hừng hực trừng mắt với Cố Vũ Tùng: “Còn không kêu người đi chuẩn bị.”
Gầm xong lại có chút trút giận: “Siêu âm B và CT nội soi dạ dày, Hân Nghiên muốn làm gì thì sắp xếp làm cái đó.”
Chúc Minh Đức: “…”
Ông chủ, cốt khí của anh đâu?!
Cố Vũ Tùng: “…”
Vợ quản nghiêm gì chứ, thật là không nỡ nhìn!
Nhưng!
Cố Vũ Tùng xoay đầu lặng lẽ giơ ngón tay cái về phía Tống Hân Nghiên.
Cho nên nói, một vật đè một vật, người đè Tưởng Tử Hàn chính là vợ.
Tống Hân Nghiên nhận được cái like của Cố Vũ Tùng, mặt không cảm xúc lườm anh ta, xoay người muốn rời đi.
Tưởng Tử Hàn nhanh chóng ngồi dậy kéo người lại: “Em ở bên anh.”
Tống Hân Nghiên mất kiên nhẫn mà quay đầu lại: “Anh là Tưởng ba tuổi hay sao?”
“Nếu Tưởng ba tuổi có thể khiến em ở lại, vậy đúng là anh.”
Cố Vũ Tùng, Chúc Minh Đức: “…”
Hai người thật sự muốn ôm mặt, quá mất mặt rồi!
Khóe miệng của Tống Hân Nghiên giật giật, vừa muốn hất Tưởng Tử Hàn ra thì nghe anh lạc lõng nói: “Ngộ nhỡ anh kiểm tra ra ung thư dạ dày gì đó, ngay cả một người thân thật sự quan tâm anh cũng không ở bên cạnh…”
Anh nắm chặt cổ tay của cô: “Hân Nghiên, có em ở bên cạnh anh thì anh không sợ nữa.”