Chương 998
Tống Hân Nghiên bỗng đánh vô lăng, chiếc xe cua một đường, rời khỏi đường lớn, kịt một tiếng dừng ở bên đường.
“Đã bảo anh im miệng rồi cơ mà!”
Tại sao còn muốn nói!
Tâm thần của Tống Hân Nghiên rất loạn, mắt đỏ tới mức gần như muốn rơi huyết lệ, nhanh chóng lấy khăn giấy ở chỗ điều khiển, vo lại, nhét vào trong miệng của Tưởng Tử Hàn.
Tưởng Tử Hàn cưng chiều nhìn cô, túm lấy cổ tay đang làm loạn của cô, lấy giấy ăn trong miệng ra, dịu giọng nói: “Được, nghe em, đến bệnh viện khám cho anh trước.”
Ánh mắt của anh dường như muốn làm bỏng người, Tống Hân Nghiên không khỏi run rẩy, giật tay lại, tay chân luống cuống khởi động xe lần nữa, nhanh chóng chạy ra ngoài.
Tưởng Tử Hàn nhìn lộ tuyến xe chạy xiêu vẹo của chiếc xe, anh không khỏi lo lắng cho an toàn tính mạng của mình, yên tâm mà ngất đi.
Tống Hân Nghiên: “…”
Nước mắt vô dụng rơi xuống một giọt.
Cô nhanh chóng lau đi.
Một tay điều khiển vô lăng, một tay cầm điện thoại lên, tìm số điện thoại của Cố Vũ Tùng rồi gọi.
“Cậu… cả Cố, Tưởng Tử Hàn bị viêm dạ dày, đau tới ngất đi, chúng tôi… chúng tôi đang trên đường đến bệnh viện riêng của Tưởng Thị.
Khi Tống Hân Nghiên và Tưởng Tử Hàn đến bệnh viện, Cố Vũ Tùng và bác sĩ đã đẩy giường cấp cứu đợi ở cửa khu cấp cứu.
Cố Vũ Tùng và bác sĩ lao tới, lắm tay lắm chân đỡ anh ra khỏi xe, chuyển sang giường bệnh di động, kiểm tra hô hấp và mức nước…
Khi Cố Vũ Tùng và bác sĩ đang thương lượng đưa anh đi kiểm tra bước tiếp theo thì Tưởng Tử Hàn đã tỉnh.
Anh sau khi truyền nước lập tức dễ chịu hơn rất nhiều, trực tiếp từ chối: “Những y thuật của các cậu đừng bày ở trước mặt tôi nữa, bản thân tôi có thể không rõ cơ thể của mình sao? Truyền xong bình dịch này, kê ít thuốc trở về uống điều trị là được.”
Tống Hân Nghiên đứng ở một bên, lặng lẽ nhìn anh, trong lồ ng ngực dấy lên một cơn tức giận mãnh liệt.
Cô lười quan tâm anh, nhíu mày liếc nhìn Cố Vũ Tùng.
Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc full và miễn phí nhé.
Cố Vũ Tùng nhận được tín hiệu, vội nói: “Anh Hàn, chính vì anh là bác sĩ, mới không thể giấu bệnh sợ thầy được.”
Tưởng Tử Hàn bảo lấy thuốc uống cho anh, bỏ vào trong miệng, anh rút kim ra muốn xuống giường: “Tôi và Hân Nghiên tới bệnh viện quân khu trước, để cô ấy thụ…”
Còn chưa nói hết câu, cửa phòng cấp cứu được người ta vội vàng chạy ra.
Chúc Minh Đức đổ môi hột lao tới: “Boss tỉnh rồi sao? Chuyện gì vậy, lần này sao lại nghiêm trọng như vậy?”
Cố Vũ Tùng nhún vai: “Tôi biết đâu chuyện gì, anh ấy đâu chịu làm kiểm tra bước tiếp theo.”
Chúc Minh Đức mặt mày lo lắng: “Vẫn là làm kiểm tra đi, yên tâm. Anh trước đó bị viêm dạ dày, nhưng cứ hay phát tác, khoảng thời gian gần đây tần suất phát tác đột nhiên cao lên không ít, hơn nữa mỗi lần phát tác thì anh chỉ uống ít thuốc, bây giờ nhìn thuốc này căn bản vô dụng rồi…”