Chương 97
Chương 977
Cô ta cũng không thấy ngại, cánh tay đưa ra chuyển sang hướng khác, đưa lên vuốt tóc đầy tự nhiên rồi còn liếc mắt đưa tình với Tống Dương Minh.
Đôi lông mày rậm của Tống Dương Minh nheo chặt đến mức có thể kẹp chết ruồi, anh ghê tởm nói: “Hai người nói chuyện đi, cháu ra ngoài hút điếu thuốc.”
Nói xong câu đó, anh quay người đi luôn.
Ra khỏi phòng bệnh, anh mới thở dài một hơi.
Tống Thanh Hoa nhìn thấy hết những phản ứng khác thường của Tống Dương Minh và hành động mồi chài của Tống Mỹ Như.
Sắc mặt bà ta hơi lạnh đi, đỉnh lông mày sắc lạnh hơi nhướng lên, bà ta mở giấy ra, viết chữ như rồng bay phượng múa sang một trang khác: “Có phải cháu làm gì đắc tội với anh cháu không?”
Tống Minh Dương vừa đi, trái tim đang dập dờn của Tống Mỹ Như không còn nơi nào để đi nữa, đành phải quay về.
Nghĩ lại chuyện hai ngày trước, cô ta hơi chột dạ nhưng vội vàng phủ nhận: “Làm sao có thể ạ. Cô cũng biết là anh cháu không thích cháu lắm. Trong mắt anh ấy chỉ có con tiện nhân Tống Hân Nghiên kia. Cháu chỉ không quen với việc anh ấy đối xử tốt với một người ngoài như vậy mà lại coi đứa em gái ruột như cháu như không tồn tại.”
Sắc mặt bà ta dần dịu đi.
Đứa cháu gái này của bà ta có dã tâm, có sắc tâm nhưng cũng may là đứa ngu ngốc, không làm được việc gì lớn, cũng không có khả năng làm hỏng việc tốt của bà ta.
Đối với cô ta, bà ta cũng sẽ mắt nhắm mắt mở, không truy cứu đến cùng nữa, chỉ lạnh mặt viết một câu nhắc nhở cô ta: “Đối xử với anh cháu tốt một chút. Thế hệ của mấy đứa trong nhà họ Tống chỉ có nó là có thể đảm đương mọi chuyện. Về sau còn rất nhiều việc phải nhờ đến nó, cháu đắc tội với nó sẽ không có lợi cho cháu đâu.”
“Cô yên tâm đi, cháu biết chừng mực mà.” Tống Mỹ Như vội vàng cười cười hứa hẹn.
Cô ta liếc nhìn cánh cửa phòng bệnh đã khép chặt, mới dám sáp lại gần Tống Thanh Hoa nói nhỏ: “Cô, mấy hôm trước anh cháu nhờ vả các mối quan hệ để giúp Tống Hân Nghiên đưa mẹ cô ta vào khoa Thần kinh của Bệnh viện Quân khu. Có vẻ thần bí, nếu không phải cháu tình cờ bắt gặp anh ấy đang gọi điện thoại thì cũng không phát hiện ra được.”
Đôi môi Tống Thanh Hoa nhếch lên lạnh lùng.
Định chữa khỏi bệnh cho Thẩm Hoài Ngưng sao?
Cứ chữa đi, chữa khỏi rồi thì vở kịch này mới càng thú vị.
Tống Thanh Hoa không phản ứng gì, Tống Mỹ Như cũng không biết được trong lòng bà ta rốt cuộc đang nghĩ gì nên không dám tiếp tục.
Cô ta đành thảo mai, nói lấy lòng: “Cô, là Tống Hân Nghiên hại cô ra thành như thế này sao? Cô yên tâm, cháu nhất định sẽ báo thù cho cô.”
Tống Thanh Hoa liếc nhìn cô ta, bà ta cũng lười không muốn giải thích, chỉ viết ngắn gọn trên giấy: “Tạm thời không cần, cô đã có kế hoạch rồi.”
Tống Mỹ Như mỉm cười ngoan ngoãn: “Vâng ạ.”
Cô ta quay đầu bĩu bĩu môi, cô ta cũng chỉ nói vậy thôi.
Đừng tưởng cô ta không biết chuyện này là do Tưởng Tử Hàn làm.
Cô ta cũng không phải kẻ ngu, sẽ đi lấy trứng chọi đá.
Lịch trình hiện tại của Tống Hân Nghiên rất ổn định, nhà, công ty, bệnh viện, ngày nào cũng ba điểm trên một đường thẳng như vậy.