Chương 976
Tống Thanh Hoa càng nghe lửa giận càng bốc lên ngùn ngụt nhưng bà ta lại không thể trút giận ra ngoài.
Ánh mắt bà ta ngập tràn oán hận, bà ta chỉ vào đống giấy bút ở cách đó không xa.
Tống Dương Minh ngoan ngoãn đưa chúng cho Tống Thanh Hoa.
“Cháu thích Tống Hân Nghiên?” Tống Thanh Hoa cầm được giấy bút, liền viết xuống câu này.
Tống Dương Minh ngơ ngác không hiểu.
Hiện giờ không phải Tống Thanh Hoa nên nổi giận đùng đùng, không thì nghĩ cách báo thù hoặc là chất vấn tình hình lúc đó, vì sao lại đột nhiên hỏi chuyện này chứ?
“Có phải không?”
Tống Thanh Hoa mất kiên nhẫn, bà ta lại viết xuống một câu.
“Đúng ạ.”
Tống Dương Minh im lặng hai giây rồi thừa nhận: “Dù sao cháu và em ấy cùng nhau lớn lên, từ lâu cháu đã coi em ấy là em gái. Hơn nữa…”
Anh nhìn Tống Thanh Hoa rất nghiêm túc: “Lúc ông nội bệnh nặng, cháu đã hứa với ông là sẽ chăm sóc tốt cho Hân Nghiên.”
Tống Dương Minh ấn giấy bút trong tay Tống Thanh Hoa, tiếp tục nói: “Cháu với Hân Nghiên chỉ có tình cảm anh em, không có bất cứ loại tình cảm nào trái luân thường đạo lý nào vượt lên trên cả, xin cô cũng đừng hiểu lầm.”
Hân Nghiên chỉ coi anh là anh trai, anh cũng sẽ không khiến cô phải chịu thêm bất cứ gánh nặng tình cảm nào.
Gương mặt Tống Thanh Hoa nhăn nhó, bà ta cầm giấy bút lên tiếp tục viết: “Con cháu nhà họ Tống chúng ta nói được làm được, dám yêu dám hận. Cô hiểu tâm tư của cháu, Dương Minh, chỉ cần cháu giúp cô, chỉ cần chúng ta cùng tìm Tưởng Tử Hàn trả thù mối thù hôm nay thì cô sẽ giúp cháu, tác thành cháu với Hân Nghiên, cô nói được làm được.”
Bàn tay Tống Dương Minh đang để trên đầu gối run lên rất khẽ, trong đáy mắt thoáng hiện ra vẻ âm u.
Anh cười khẽ: “Cô yên tâm, cho dù cô không nói thì cháu cũng nhất định sẽ giúp cô báo thù. Chỉ là chuyện của cháu và Hân Nghiên thật sự không cần cô giúp đâu ạ.”
Tống Thanh Hoa nhìn Tống Dương Minh chằm chằm để thăm dò, đôi mắt thâm sâu lúc mờ lúc tỏ.
Tống Dương Minh nhìn thẳng về phía bà ta, hoàn toàn không hề chột dạ hay sợ hãi.
Đúng lúc đó Tống Mỹ Như đi tới.
Cô ta đẩy cửa, nhìn thấy trên giường bệnh Tống Thanh Hoa đã tỉnh lại, vội vàng kích động chạy tới, hỏi han quan tâm đầy giả trân: “Cô, cuối cùng cô cũng tỉnh lại rồi, cô thấy thế nào rồi, cô còn thấy trong người khó chịu chỗ nào nữa không?”
Tống Thanh Hoa liếc nhìn cô ta, làm bộ như không có chuyện gì, xé tờ giấy đã viết đầy chữ kia đi rồi vo thành một cục.
Tống Mỹ Như nhìn lướt qua cục giấy trong tay bà ta rồi nhanh chóng nhìn đi chỗ khác.
Cô ta dựa vào Tống Dương Minh, đưa tay ra khoác tay anh, trách móc: “Anh cũng thật là, anh đi cùng cô mà sao lại để cho cô bị người ta ức hiếp thành ra như vậy chứ?”
Tống Dương Minh đứng phắt dậy, lùi về phía sau một bước lớn.
Cánh tay Tống Mỹ Như thõng trong không trung.