“Không tốn bao nhiêu thời gian cả.”
Tống Dương Minh dịu giọng nói: “Chỉ tìm lỗ hổng để tra xét thôi, vừa tra là ra ngay vấn đề thật.

Sau khi giúp em không lâu, tài khoản cả hai người trợ lý của em đồng thời tăng lên một tỷ rưỡi.

Đáng tiếc không thể tra ra trước đó bọn họ đã liên hệ với ai.”
Anh ấy khựng lại một nhịp rồi nói tiếp: “Anh cũng đã tra ra hoàn cảnh của hai người họ rồi, đến từ tỉnh lẻ, điều kiện gia đình không tốt lắm nên mới thường xuyên làm việc ngoài giờ hoặc làm trợ lý cho giáo sư kiếm chút tiền tiêu vặt với phí sinh hoạt.

Nếu còn muốn tra sâu hơn nữa thì phải bắt đầu từ khoản thu ngoài ý muốn này...”
Tống Hân Nghiên siết chặt tư liệu, cảm động nói: “Anh, cảm ơn anh.

Ban đầu em cũng nghi ngờ bọn họ, chỉ là chưa tìm được chứng cứ thôi.

Có mấy thứ này thì chuyện đã xem như có manh mối rồi.

Nhưng phiền toái nhất không phải hai người kia, mà là mốc thời gian thí nghiệm và mốc thời gian đưa ra luận văn của Trương Bội Linh...”
Tất cả thời gian đều trước thời gian của cô, đây mới là mấu chốt để đối phương đè bẹp cô.
Dù có được chứng cứ chính xác rằng hai trợ lý bị người ta mua chuộc đi chăng nữa cũng chẳng có tác dụng gì.
Thậm chí họ có thể cắn ngược lại cô, nói tiền kia là cô cho, mua chuộc bọn họ ăn cắp số liệu thực nghiệm và luận văn của Trương Bội Linh cho cô.

Nhưng Tống Hân Nghiên cũng không nói những lời này với Tống Dương Minh.
Ngày thường anh trai đã đủ vất vả rồi, quân đội quản lý rất nghiêm, thời gian cho anh nghỉ ngơi vốn có hạn, còn phải giúp mình làm những chuyện này...
Tống Dương Minh rướn người qua bàn, cưng chiều nắm trọn bàn tay Tống Hân Nghiên: “Đúng là bé ngốc, thời buổi này internet phát triển như thế, cao thủ hacker nhiều như mây, bất cứ hacker nào biết sơ sơ kỹ thuật cũng có thể sửa chữa mốc thời gian hoặc nội dung theo ý muốn thoải mái.

Hơn nữa còn rất khó bị phát hiện.”
Tống Hân Nghiên mừng rỡ: “Như thế cũng được ạ?”
Đầu óc cô nhanh chóng vận chuyển: “Cũng tức là có khả năng mốc thời gian trên luận văn của Trương Bội Linh là thật, nhưng sau đó cô ta dùng vài thủ đoạn không hợp pháp để sửa chữa nội dung luận văn cũ đúng không? Vậy nên mốc thời gian vẫn là thời gian ban đầu, hơn nữa còn trước cả luận văn của em?”
Nói vậy thì tất cả đều đã thông suốt.
Tống Hân Nghiên nhảy dựng lên, kích động vươn người qua bàn ôm chầm lấy Tống Dương Minh, thơm chụt một cái lên má anh: “Cảm ơn anh, thật sự cảm ơn anh nhiều lắm!”
Hành động vô ý của cô khiến Tống Dương Minh sửng sốt.
Hai anh em họ thân thiết từ nhỏ.

Hồi còn bé, hễ Tống Hân Nghiên phấn khích là nhào thẳng vào lòng anh, thơm anh trai một cái rồi làm nũng đủ kiểu.
Mấy câu kiểu như anh trai thân yêu nhất của em, anh đẹp trai nhất, anh tốt nhất, anh là thiên hạ vô địch gì đó buột ra rất trơn tru.
Sau đó anh vào bộ đội, rất ít về nhà, thậm chí mấy năm nay hai anh em họ chẳng có bao nhiêu cơ hội trò chuyện.
Vốn dĩ anh còn tưởng sau khi biết hai người không phải anh em ruột thì cô nhóc này nhất định sẽ giữ khoảng cách với mình, không ngờ...
Mặt Tống Dương Minh thoáng nổi lên ráng hồng.
Anh ấy đằng hắng giọng, cưng chiều nói: “Sau này gặp phiền toái gì thì nhớ tìm anh.

Chuyện này cũng giao cho anh đi, anh tìm người chuyên nghiệp, đảm bảo đáng tin hơn người em tìm bên ngoài nhiều.”

Tống Hân Nghiên hoàn toàn không chú ý tới sự khác thường của anh trai nhà mình, chớp chớp đôi mắt to tròn không che được vẻ khiếp sợ: “Anh, anh ở quân đội phụ trách mảng kỹ thuật internet à?”
“Đến cả anh trai mình làm công việc gì mà em cũng không biết hả?”
“Tại trước giờ anh chưa từng nói mà.” Tống Hân Nghiên nhỏ giọng lẩm bẩm.
Tống Dương Minh làm như không nghe ra: “Những thứ này người ngoài ngành thì mù tịt, nhưng với dân chuyên nghiệp thì không khó chút nào.

Hacker không phức tạp như mọi người nghĩ đâu.

Đúng là hacker có thể làm chuyện xấu, nhưng cũng có thể chống theo dõi, tra được những chuyện xấu hacker khác làm.”
Ánh mắt anh chợt lạnh hẳn xuống: “Đừng nói là bây giờ bọn họ có điều mờ ám, cho dù bọn họ không có gì mờ ám đi chăng nữa, chỉ cần đụng tới em gái Tống Dương Minh này là anh cũng có thể khiến bọn họ trở nên khả nghi!”
Tống Hân Nghiên sững cả người.
Người này vẫn là anh trai cương trực công chính của cô đấy ư?
Tống Dương Minh bật cười vì dáng vẻ giật mình của em gái, dịu dàng dặn: “Anh không thể gặp em mỗi ngày, tự em phải cẩn thận đấy.

Đặc biệt là… người trong nhà.

Giờ Tống Thị nằm trong tay em, bọn họ sẽ không cam tâm, chỉ sợ sẽ có tâm tư khác.”
Dừng một chút, anh ấy bất chợt hỏi: “Đúng rồi, rốt cuộc chuyện của em và Tưởng Tử Hàn là thế nào?”
Trong đám tang của ông nội anh ấy mới nghe nói cô lén kết hôn.
“Anh biết rồi à?”

Tống Dương Minh cau hàng mày rậm: “Đừng có ngốc nghếch trao hết thể xác lẫn tâm hồn cho người ta như thế.

Gia tộc như nhà họ Tưởng chẳng có tình cảm gì đâu.

Nhưng em yên tâm đi, bất cứ lúc nào, bất cứ ở đâu, anh mãi mãi là đường lui của em.”
Tống Hân Nghiên cảm động, hai mắt cô đỏ hoe.
Từ sau khi Tống Mỹ Như trở về, đã lâu rồi cô không cảm nhận được sự quan tâm của người thân như vậy.
“Ôi trời, em gái anh ở trong mắt anh yếu đuối đến thế à? Nhưng em cảm ơn anh lắm.

Thật đấy.

Anh cứ yên tâm về đơn vị đi, việc này em tự có chừng mực.”
Sau khi tạm biệt Tống Dương Minh, Tống Hân Nghiên về trường, thẳng thừng tới chặn đường Hoàng Bảo Châu ngay cửa phòng học.
Hoàng Bảo Châu không ngờ Tống Hân Nghiên đang chìm trong phong ba dư luận mà lúc này còn dám quay về trường học, tức thì hoảng hốt định quay người bỏ chạy.
Tống Hân Nghiên nhanh nhẹn giơ một tay ra túm cô ta lại: “Cô muốn trò chuyện ở đây hay muốn tìm một chỗ yên tĩnh tâm sự?”
Hoàng Bảo Châu chột dạ.
Hai người tìm một phòng học trống.
Tống Hân Nghiên lạnh lùng hỏi: “Vì sao lại bán luận văn và số liệu thí nghiệm của tôi cho Trương Bội Linh?”
Hoàng Bảo Châu tâm hoảng ý loạn, nhưng trên mặt lại không yếu thế chút nào: “Đàn...!đàn chị, em...!em không rõ chị đang nói cái gì hết.

Chị không có bằng chứng thì không thể vu oan em như thế được.

Em có thể kiện chị tội phỉ báng.”

“Không có bằng chứng?” Tống Hân Nghiên cười mỉa: “Nếu thêm cái này nữa thì sao?”
Cô ném bản ghi chép lịch sử chuyển khoản vào tay Hoàng Bảo Châu.
Hoàng Bảo Châu luống cuống đỡ được, vừa thấy nội dung, trong lòng cô ta lạnh toát, mặt mày trắng bệch.
Tống Hân Nghiên lạnh nhạt nói: “Hoàng Bảo Châu, tôi chỉ cho cô một cơ hội thôi, cô nghĩ cho kỹ đi, đừng tự hủy hoại tiền đồ của bản thân.”
Hoàng Bảo Châu sợ đến run cả người, nhưng vẫn quyết cắn chặt răng: “Em không biết chị đang nói cái gì cả.”
“Không cần phải vội vàng phủ nhận, tôi cho cô thời gian một ngày để từ từ xuy xét.

Đương nhiên, tôi đã nói rồi đấy, cơ hội chỉ có một, chỉ xem cô và Lý Lâm Tân ai là người chiếm được thôi.”
...
Pink Club.
Giữa khung cảnh ồn ào náo nhiệt, Tống Hân Nghiên và Khương Thu Mộc đứng từ xa nhìn Lý Lâm Tân và một đám bạn học ôm ấp nhau tiến vào phòng bao.
Rất vui vẻ.
Khương Thu Mộc oán giận ra mặt: “Thằng khốn nạn này! Hút máu của cậu để tới đây quẩy tung trời!”
Tống Hân Nghiên nhăn đôi mày thanh tú: “Ngoài tiền ra, chắc đối phương còn đồng ý cho bọn họ gì đó khác, nếu không Hoàng Bảo Châu đã chẳng thà chết không thừa nhận.”
“Hừ!” Khương Thu Mộc cười khẩy, vỗ ngực cam đoan: “Cái này thì có gì khó đâu chứ? Nhìn chị đây này.”
Cô ấy tìm mấy “công chúa” lắc mông vặn eo đẩy cửa đi vào.
Không lâu sau, Tống Hân Nghiên nhận được điện thoại của bên kia: “Đã xong.”
Hai người ném Lý Lâm Tân say quắc cần câu lên xe, lái thẳng tới chỗ Cung Hàn Tuấn.
Trong phòng thôi miên, Cung Hàn Tuấn không mất chút sức nào đã thôi miên được Lý Lâm Tân vốn đang say rượu, vài ba câu là hỏi ra được đáp án Tống Hân Nghiên muốn.
Tống Hân Nghiên ở bên cạnh quay lại toàn bộ quá trình.
Mấy giờ sau.
Lý Lâm Tân tỉnh lại, vừa mở mắt ra đã thấy Tống Hân Nghiên, cậu ta giật thót mình: “Đàn...!đàn chị, sao chị lại… thế này là sao?”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play