“Có phải vu khống hay không, chỉ cần mọi người đến trại tạm giam để tra án là rõ ngay thôi mà.”
Khương Thu Mộc cầm điện thoại di động, quay camera sang Tô Vũ Trúc: “Còn cả cô Tô Vũ Trúc này nữa, một hotgirl mạng! Hai năm trước cô ta chỉ là một người có chừng mấy nghìn người hâm mộ, phấn đấu ngày đêm suốt hai năm ròng nhưng lượng fan vẫn không vượt quá mười nghìn.

Mãi cho đến khi Tống Hân Nghiên đưa sản phẩm của mình cho cô ta bán vô điều kiện, mức độ phổ biến của cô ta mới dần tốt lên.

Chắc hẳn mọi người đã từng mua không ít sản phẩm trong kênh live stream rồi đúng không? Tất cả mỹ phẩm do “Nghiên Mị” và “Thiên Mị” sản xuất đều là bằng chứng ủng hộ cô ta.

Dựa vào những sản phẩm này, fan mạng của Tô Vũ Trúc tăng vọt lên đến hàng triệu người.

Đáng tiếc, có mấy người lại là sói mắt trắng vong ân phụ nghĩa.”
Cô ấy ném điện thoại trả lại cho Tô Vũ Trúc, mỉa mai nói: “Đúng là thời đại internet, con người đều sống quá vội.

Nhân lúc quá khứ huy hoàng kia của các cô chưa bị lật tẩy thì tranh thủ tẩy trắng đi.

Ngày mai mọi người đều sẽ như bây giờ, nói không chừng sẽ quên ngay quá khứ của cô đấy.”
Lời này rõ ràng đang ám chỉ Tô Vũ Trúc, đồng thời cũng châm biếm những cư dân mạng và quần chúng ăn dưa qua đường không biết rõ đầu đuôi sự việc đã vội hùa theo.
Sau khi cô ấy chế giễu như vậy, mọi người đã bình tĩnh đi nhiều.
Thậm chí có không ít người kết hợp những chi tiết nhỏ mà mình biết được để tiếp tục lan truyền rộng hơn.
Một khi hạt giống nghi ngờ đã được gieo xuống, dần dần sẽ thôi thúc nó đâm chồi và phát triển.
Dư luận bắt đầu đảo chiều.

“Tuy tôi rất ghét việc đạo nhái mà Tống Hân Nghiên gây ra, nhưng cô ta dám thẳng thắn đối mặt, sự dũng cảm ấy rất đáng khâm phục.

Còn chủ kênh và cô cả nhà họ Tống kia, sao bị vu oan như vậy mà vẫn không dám phản bác lại thế?”
“Chờ một lời giải thích.”
“Chị gái Vũ Trúc, chị nói gì đó đi.”
“Cô cả nhà họ Tống là cô con gái được tìm về giữa chừng đó đúng không? Trước kia tôi có nghe thoáng, thấy bảo cô ta có mưu đồ giết chết chính em gái của mình.”
“Mọi người có để ý không? Mặc dù Tống Hân Nghiên đã dùng rất nhiều kem che khuyết điểm để che dấu đi nhưng vẫn có thể nhìn thấy được một vết sẹo hình chữ X trên mặt cô ấy, chính là do Tống Mỹ Như gây ra đấy!”
“Xem ra chuyện này cũng không đơn giản như vẻ bề ngoài...”
“Sao Vũ Trúc và cô cả nhà họ Tống không chịu nói gì thế? Hai người mau ra đây giải thích đi, đánh chết con khốn kiêu căng kia.”
“...”
Tại hiện trường và trong kênh livestream xuất hiện đủ mọi sự nghi ngờ.
Ở tại hiện trường còn có người hô to lên buộc Tống Mỹ Như và Tô Vũ Trúc đưa ra bằng chứng.
Tô Vũ Trúc hoảng hốt.
Còn Tống Mỹ Như thì hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, nhưng ngoại trừ việc giải thích rằng Tống Hân Nghiên đang quay lại cắn ngược, hãm hại cô ta thì cũng chẳng đưa ra được căn cứ xác thực nào.
Cả hai chật vật chạy trốn dưới sự bao vây của mấy người xúm lại hóng chuyện kia.
Không còn ai châm ngòi ly gián, mọi người bắt đầu chuyển sang hỏi chân tướng từ Tống Hân Nghiên.
Tống Hân Nghiên khẽ cúi đầu cảm ơn mọi người.
“Cảm ơn mọi người, tới lúc như vậy rồi mà vẫn còn tin tưởng tôi, chuyện sao chép luận văn vẫn đang trong quá trình điều tra, nhưng tôi tin nhà trường sẽ cho tôi một kết quả công bằng.

Nhưng dù kết quả có như thế nào, tôi cũng sẽ không thay đổi dự tính làm mỹ phẩm và sản phẩm dưỡng da ban đầu của tôi.

Đây là sản phẩm mới của chúng tôi, sau một khoảng thời gian ngắn nữa chúng tôi sẽ phát hành mười nghìn bản tri ân khách hàng với hoạt động deal chớp nhoáng.

Nếu mọi người thấy hứng thú, có thể tìm hiểu thử xem.”
Mọi người cũng không rõ nhân phẩm của Tống Hân Nghiên thế nào, nhưng danh tiếng sản phẩm của Thiên Mị và Nghiên Mị thì vẫn rất có sức hút.
Đã thế còn là deal chớp nhoáng, ai thấy mà không thích?
Chỉ chốc lát sau, số tờ rơi quảng cáo mà Tống Hân Nghiên và Khương Thu Mộc mang đến đã được phân phát hết, thậm chí có rất nhiều khách hàng để lại thông tin của mình, cũng coi như là một bất ngờ ngoài ý muốn.
Bên kia.
Ở cuộc gọi video với Lệ Anh Vũ, người kia nhìn Tống Hân Nghiên tự dựa vào sức mình mà xoay chuyển thế cục, khẽ giọng nói: “Quả thực rất giống.”
“Dĩ nhiên! Ngay lần đầu tiên tôi gặp cô ấy đã cảm thấy vậy rồi!” Lệ Anh Vũ nhếch môi.
Người trong điện thoại không tiếc lời khen ngợi: “Người phụ nữ này rất thú vị.

Anh cứ tiếp tục để ý trước đi, tôi sẽ nhanh chóng đến Hải Thành.”
Tắt video, Lệ Anh Vũ đi tới chỗ Tống Hân Nghiên: “Chào cô Tống, trùng hợp quá, chúng ta lại gặp nhau nữa rồi.”
“Chào anh Lệ.” Tống Hân Nghiên lịch sự gật đầu.
Chắc anh ta đã thấy hết chuyện ban nãy rồi phải không?
Nghĩ đến thân phận của anh ta, Tống Hân Nghiên thấy hơi xấu hổ.
“Có thể cho tôi một tờ rơi quảng cáo trong tay cô được không?” Lệ Anh Vũ lảng tránh nói đến chuyện vừa rồi.
Tờ rơi quảng cáo vốn đã được phát hết, tờ thừa lại duy nhất trên tay Tống Hân Nghiên lúc này là vừa nhặt trên đất.
Cô đưa qua: “Anh Lệ cũng quan tâm đến những thứ này à?”
“Bên cạnh luôn có bạn bè với người thân là phụ nữ không thể không tiếp được.”

Lệ Tùng Bân cười bất đắc dĩ: “Phụ nữ ấy mà, chỉ quan tâm đến mấy thứ đó thôi.

Nào là đồ trang điểm, dưỡng da, quần áo, trang sức rồi giày dép, túi xách này nọ, cô cũng biết đấy.”
Tống Hân Nghiên cười ẩn ý, không nói trả lời tiếp nữa.
Nhận ra được vẻ mất tự nhiên của cô, Lệ Anh Vũ cũng không ở lại lâu nữa mà thiện chí rời đi.
Người đã đi xa.
Khương Thu Mộc túm lấy cánh tay Tống Hân Nghiên như một con sóc rồi hét lên: “A a a! Trời ơi, sao cậu lại quen biết được một người cực phẩm như vậy? Đẹp trai quá đấy!”
Nói xong, cô ấy nghi hoặc rít lên một tiếng: “Nhưng mà thấy quen quen, hình như tớ từng gặp ở đâu rồi thì phải?”
Tống Hân Nghiên tức giận đến mức bất đắc dĩ, cong ngón tay gõ mạnh một cái vào trán cô bạn thân, nghiến răng nói: “Anh ta mới là cậu ruột của Hoắc Tấn Trung!”
“Cậu của Hoắc Tấn Trung á?”
Khương Thu Mộc hít ngược một hơi vì kinh ngạc, sau đấy chợt bừng tỉnh: “Thảo nào lại thấy quen quen.

Á á á, thật sự rất quyến rũ.

Trời ơi, rốt cuộc là cậu đạp phải vận may khỉ gió gì thế, túm bừa được một Tưởng Tử Hàn vừa yêu thương vừa chiều chuộng cậu.

Còn cái người không có duyên phận để bỏ lỡ này, trông có vẻ cũng đối xử rất tốt với cậu nha.”
Tống Hân Nghiên liếc cô ấy một cái: “Cậu có thể câm miệng được rồi!”
Khương Thu Mộc đảo mắt, cười nịnh nọt: “Cậu trẻ này đương nhiên là không “thơm” bằng Tưởng Tử Hàn rồi.

Tưởng Tử Hàn mới đúng là chính nghĩa trần gian, là chân ái của cậu!”
Khóe miệng Tống Hân Nghiên run rẩy.
Nghĩ đến chuyện tối hôm qua, cô đấu tranh tâm lý: “Đầu Gỗ, tớ phát hiện mình không ổn cho lắm.”
“Không ổn gì cơ?”

Khương Thu Mộc đã chạy đi mua kem ly ở gần đó.
Tống Hân Nghiên cắn cắn môi, thì thào kể lại chuyện hôm qua: “Chuyện của ba năm trước đây đã trở thành hố đen trong lòng tớ, tớ thật sự không thể vượt qua rào cản đó...!Tớ muốn thử đi gặp bác sĩ tâm lý, nhưng mà hơi...”
Khương Thu Mộc lập tức hiểu ra.
Cô ấy đưa cho Tống Hân Nghiên một ly kem: “Đừng sợ, tớ đi cùng với cậu.

Nếu bác sĩ tâm lý cũng không có tác dụng, chúng ta vẫn có thể dùng cách khác.”
“Cách gì?”
Khương Thu Mộc nhướng mày chớp mắt, kích động nói: “Chẳng hạn như phim con heo...!Ưm!”
Còn chưa kịp nói xong thì Tống Hân Nghiên đã nhét kem vào chặn họng cô ấy.
...
Quán cà phê.
Lúc Tống Hân Nghiên vội vã chạy vào thì Tống Dương Minh mặc thường phục đã chờ cô ở bên trong.
“Anh, sao anh về sớm vậy?”
Sau tang lễ của ông nội, rõ ràng anh trai cô đã quay về quân doanh để bỏ đợt nghỉ phép.
“Là ngày nghỉ bình thường.” Tống Dương Minh đẩy chiếc bánh ngọt nhân xoài và cappuccino lên cho Tống Hân Nghiên, yêu chiều nói: “Cho em này.”
Tống Hân Nghiên cười híp mắt: “Cảm ơn anh!”
Tống Dương Minh lấy một phần tài liệu đưa cho cô: “Anh đã biết chuyện về luận văn của em rồi.

Số người có quyền truy cập vào dữ liệu cơ mật đó chỉ có vài người thôi.

Anh nghi ngờ là hai người trợ lý kia, vậy nên đã dành chút thời gian điều tra bọn họ.”
Tống Hân Nghiên vội đặt nĩa xuống, vừa ngạc nhiên vừa áy náy: “Anh dùng hết thời gian nghỉ ngơi của mình để điều tra chuyện này giúp em à?”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play