CHƯƠNG 542
“À à, được.” Bác sĩ nọ đáp lời: “Tôi kêu y tá lấy một túi đường glucozo cho anh nhé?”
Do phải cứu chữa cho bệnh nhân nên bọn họ thường ăn cơm không đúng giờ, lúc tụt huyết áp chỉ có thể vội vàng uống một túi đường glucozo để chữa cháy.
Tưởng Tử Hàn lắc đầu, ý bảo bọn họ đừng quan tâm tới anh, còn anh thì hơi sững sờ đứng đó nhìn các bác sĩ và y tá cứu Tưởng Khải Chính.
Không biết tại sao, anh bất ngờ nhớ lại khoảng thời gian cùng chung sống với ba trong quá khứ.
Ba đã có vợ, mẹ anh chính là người thứ ba phá hủy mái ấm gia đình của ba.
Nhưng người thứ ba này lại sinh ra một đứa con trai.
Ba không có ý định bỏ rơi vợ con, vì thế hai mẹ con anh vẫn luôn sống ở ngoài.
Vì để đền bù thiệt thòi mà người vợ bé và đứa con riêng này phải chịu, ba mua cho họ một căn biệt thự sang trọng bên ngoài, mua thêm người giúp việc và vệ sĩ theo quy cách của nhà họ Tưởng.
Ông ta bận rộn nhiều việc nên không thể qua bên này thường xuyên.
Nhưng ông ta vẫn cố gắng rút ra một ngày trong tuần để chạy sang đây thăm họ.
Có đôi khi ông ta tới rất muộn, chỉ ngồi chừng vài phút rồi đi. Trước khi đi, lúc nào ông ta cũng dặn dò anh phải học tập thật tốt.
Cuộc sống ở trường cũng không mấy thân thiện gì đối với những đứa trẻ không có một gia đình bình thường.
Hồi học tiểu học, một bạn nhỏ không phân biệt đúng sai sau khi biết tình cảnh gia đình nhà anh, không chỉ đi theo lải nhải sỉ nhục mà còn quây anh lại, chỉ thẳng mặt anh mà mắng anh là đồ con riêng không có ba, con hoang, mẹ không biết liêm sỉ này nọ…
Sau khi ba biết chuyện này, ông ta đã xin cho anh nghỉ học, mời riêng giáo viên về nhà dạy anh học hàng ngày.
Đợi khi anh lớn hơn một chút, ông ta đăng ký trường học ở nước ngoài, sau đó đưa anh ra nước ngoài…
Bị sặc máu loãng, Tưởng Khải Chính lại lên cơn sốc.
Tiếng còi báo động trong phòng ICU vẫn vang lên không ngừng.
Tưởng Tử Hàn sực tỉnh lại từ trong những hồi ức xa xưa, đôi mắt đã lấy lại tiêu cự.
Tưởng Khải Chính trên giường bệnh khuôn mặt đầy máu, trông cực kỳ thê thảm.
Trái tim của Tưởng Tử Hàn chợt thắt lại, cuối cùng cũng tỉnh táo.
Anh bước tới, tiếp tục gia nhập vào đội cấp cứu…
Lúc mấy người Tưởng Diệc Sâm, Tưởng Dĩ Bình và Chu Tinh Ân nhận được tin tức rồi vội vàng chạy tới thì vừa mới cấp cứu xong.
Sau một hồi lăn lộn, Tưởng Khải Chính mặt xám như tro tàn chợt tỉnh lại một cách kỳ lạ.
Tưởng Tử Hàn không hề nhẹ nhõm chút nào mà lòng càng chùng xuống.
Tưởng Khải Chính nhìn con trai máu me khắp người, nở nụ cười hiếm thấy.
Có điều ông ta cười quá khó khăn, giọng nói vừa nhỏ vừa khàn: “Con về rồi đấy à.”
Đôi mắt của Tưởng Tử Hàn ửng đỏ: “Tỉnh là tốt rồi, muốn nói gì thì đợi dưỡng tốt tinh thần rồi hẵng nói, bây giờ nên nghỉ ngơi trước đã.”
“Ba tự biết rõ cơ thể của mình mà.” Tưởng Khải Chính bình tĩnh mà yếu ớt: “Ba sợ mình nhắm mắt lại… thì không thể tỉnh dậy được nữa. Tử Hàn… gọi hai anh của con vào đây, ba… ba có chuyện muốn nói.”