CHƯƠNG 541
Hai đầu lông mày của Tưởng Tử Hàn nhíu chặt lại, lộ vẻ mỏi mệt: “Tuy trên người có nhiều vết thương nhưng đều không nguy hiểm đến tính mạng. Quan trọng nhất là nhát dao ở trên đầu, mặc dù đã khâu cầm máu kịp thời nhưng ứ máu quá nhiều, đã gây tổn thương đến dây thần kinh, ba có tỉnh lại hay không thì phải nhìn xem khát vọng sống của ba thế nào.”
Mộ Kiều Dung lập tức gào khóc khản giọng: “Không còn cách nào ư? Tử Hàn, ông ấy là ba của con đấy, con nhất định phải nghĩ cách cứu ông ấy. Nếu ông ấy có chuyện gì, mẹ con chúng ta phải làm sao bây giờ? Những người trong nhà họ Tưởng đều hận chúng ta thấu xương, chắc chắn bọn họ sẽ không tha cho chúng ta…”
Sự mỏi mệt trong lòng Tưởng Tử Hàn thoáng cái bị lửa giận áp chế, khí thế hung ác trên người như muốn xông ra khỏi cơ thể.
Tình nghĩa vợ chồng hai mươi ba mươi năm, sống chết trước mắt mà bà ta chỉ thấy nếu không có chỗ chống lưng, bọn họ sẽ không thể đặt chân ở nhà họ Tưởng được nữa.
“Đủ rồi!” Anh lạnh lùng nói: “Nếu ông ấy không phải là ba của con thì con còn chẳng thèm liếc nhìn ông ấy một cái. Nếu con đã tới rồi thì chắc chắn sẽ không bỏ mặc ông ấy.”
Mộ Kiều Dung co rụt người lại, nhìn con trai với vẻ không thể tin nổi, quên luôn cả khóc.
Bầu không khí chợt đông cứng lại.
Chúc Minh Đức vội vàng bước tới: “Bà Mộ, nơi này đã có sếp rồi nên sẽ không sao đâu ạ, tôi cho người đưa bà chủ về nhà nhé. Cô Minh Trúc ở nhà chỉ có một mình, nếu không thấy mọi người chắc chắn sẽ hoảng sợ đấy.”
Dứt lời, anh ta bước tới trước đỡ Mộ Kiều Dung ra ngoài.
Sở Thu Khánh đau lòng đánh mắt nhìn Tưởng Tử Hàn, sau đấy xoay người đuổi theo Mộ Kiều Dung.
Cuối cùng hai tai đã được yên tĩnh, Tưởng Tử Hàn thở ra một hơi thật dài.
Chúc Minh Đức nhanh chóng quay về: “Tôi đã cho người đưa bà Mộ về rồi, cô Minh Trúc cũng đã an toàn tới Lịch viên, tôi đã sắp xếp người giúp việc và vệ sĩ mới trong nhà.”
Tưởng Tử Hàn gật đầu.
Anh trông coi ở ngoài phòng bệnh ICU suốt một đêm.
Trời hừng sáng, anh vừa chợp mắt một lúc thì tiếng còi báo động ở ICU đã vang lên chói tai.
Tưởng Tử Hàn chợt mở bừng mắt, nhìn vào trong qua bức tường kính.
Các bác sĩ và y tá bên trong bận rộn vô cùng, khóe miệng của Tưởng Khải Chính đang hôn mê liên tục trào máu.
Ông ta không có ý thức nên lúc nôn ra máu đã bị sặc, mỗi lần đều hô hấp khó khăn.
Bác sĩ vừa cấp cứu vừa dùng ống hút để hút máu trong miệng ông ta ra ngoài.
Lúc này Tưởng Tử Hàn mới thay đồ vô khuẩn và bước vào, gia nhập đội ngũ cấp cứu.
Tưởng Khải Chính vốn đã tiều tụy, nay lại bị hành hạ một trận làm cho sắc mặt của ông càng kém nhiều hơn, lồng ngực phập phồng lúc có lúc không, dường như có thể ngừng thở bất cứ lúc nào.
Người trước giờ luôn mạnh mẽ mà thoắt cái đã nằm ở đây, sự chênh lệch này làm người ta khó có thể chấp nhận được.
Trong lòng Tưởng Tử Hàn giật thót, đầu óc lập tức trống rỗng không còn chút gì, sau lưng toát ra mồ hôi lạnh, bóng người trước mắt mơ hồ, toàn thân cứng ngắc.
Anh như bị đóng băng ở đó.
Vẻ mặt của bác sĩ phối hợp ở bên cạnh vô cùng hoang mang: “Bác sĩ Tưởng? Bác sĩ Tưởng?”
Tưởng Tử Hàn nhắm mắt lại, bước mạnh về sau một bước: “Anh lên đi, có lẽ tôi bị tụt huyết áp mất rồi.”