CHƯƠNG 320

“Là thế này, khách sạn chúng tôi có quy định, tất cả các vị khách đến đây chỉ có thể mặc đồ tắm, còn điện thoại di động hay túi xách và những đồ dùng khác đều phải gửi vào tủ chứa đồ ạ.”

Tống Hân Nghiên nhíu mày: “Tôi chỉ vào ký hợp đồng thôi chứ không tắm suối nước nóng.”

Nhân viên phục vụ vẫn lễ phép mà dứt khoát cười nói: “Cô có thể mang hợp đồng vào, nhưng điện thoại, quần áo và các loại vật dụng cá nhân đều phải gửi lại tủ đồ ạ. Nếu cô không chuẩn bị đồ tắm thì chỗ chúng tôi cũng có dịch vụ cung cấp đồ tắm, áo choàng và các vật dụng khác cho khách.”

Tống Hân Nghiên hơi lưỡng lự: “Chờ tôi một chút.”

Tống Hân Nghiên gọi điện thoại cho Dạ Vũ Đình.

Nhưng đối phương không nghe.

Chắc là đang cất điện thoại trong tủ đựng đồ.

Nghĩ tới bản hợp đồng đã ký là mối hợp tác cả mấy trăm tỷ, Tống Hân Nghiên cắn răng, giao đồ cho phục vụ cầm đi cất.

Còn mình thì đến phòng thay đồ, thay áo tắm do khách sạn cung cấp, khoác thêm một chiếc áo choàng tắm, rồi mới mang theo tư liệu vào phòng vip.

Đây là khách sạn suối nước nóng.

Nhìn tên đoán nghĩa, lấy suối nước nóng làm chủ.

Phòng vip ở đây không chỉ là phòng ăn bình thường.

Trong mỗi một gian phòng đều xây hồ nước, nước suối được dẫn vào từ chân núi, cung cấp trò giải trí cho khách ăn.

Lúc đi ngang qua một căn phòng chưa đóng cửa, Tống Hân Nghiên tùy ý quét mắt, ai ngờ vừa đúng lúc nhìn thấy một đứa trẻ đang vùng vẫy trong nước.

“Cứu với…”

Giọng nói yếu ớt của trẻ con vang lên, còn người thì chìm dần xuống nước.

Tống Hân Nghiên ném đồ lại, đến áo choàng tắm cũng không kịp cởi liền lập tức nhảy xuống.

Lúc cô cứu được đứa trẻ lên thì ba mẹ của đứa trẻ trở về.

Nhìn thấy con mình suýt chết đuối, hai người vô cùng sợ hãi, luống cuống tay chân nhanh chóng chạy tới giúp đưa con lên.

Sau một hồi cấp cứu, đứa trẻ ho ra một ngụm nước.

“Hức” một tiếng rồi khóc òa lên.

Mẹ của đứa trẻ ôm con vừa khóc vừa an ủi.

Ba của đứa trẻ thì khom lưng trước Tống Hân Nghiên, không ngừng cảm ơn: “Cô gái, vô cùng cảm ơn cô, nếu cô không phát hiện ra thì chúng tôi thật sự không dám tưởng tượng…”

“Không sao không sao đâu. Chuyện nhỏ ấy mà. Đúng lúc tôi đi ngang qua nhìn thấy mới có cơ hội cứu người.”

“Cho dù nói như thế nào đi nữa, cô cũng là cha mẹ tái sinh của con chúng tôi. Cô có thể cho tôi số điện thoại không? Mấy hôm nữa con tôi khỏe lại, chúng tôi nhất định sẽ tự mình đưa nó tới nhà cảm ơn.”

Tống Hân Nghiên vội vàng xua tay: “Thật sự không cần.”

“Cần chứ, cần chứ.”

Mẹ của đứa trẻ bình tĩnh lại, ôm con đầy cảm kích, nói hùa vào.

Vì chuyện vừa nãy nên ngoài cửa phòng đã có người vây lại xem, như đang xem khỉ.

Tống Hân Nghiên vội vàng tìm lấy cớ chạy đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play