CHƯƠNG 319
Tống Hân Nghiên bị hôn đến nỗi trái tim cũng run rẩy, vội vàng đẩy anh ra, xé một tấm mặt nạ, vừa đắp lên mặt vừa nói: “Dạo này không được rồi. Có sản phẩm mới sắp tung ra thị trường, mấy ngày tới em bận lắm.”
Vừa nói xong, chuông điện thoại đã vang lên.
Tống Hân Nghiên chọn chế độ loa ngoài, vừa dán mặt nạ vừa nghe.
Là Liễu Hoài Thu gọi để báo cáo công việc, trùng hợp cũng nhắc đến lịch trình làm việc mấy ngày tới.
Thời gian đúng là kín mít.
Tưởng Tử Hàn đứng bên cạnh nghe một lát, không nhắc lại chủ đề lúc nãy nữa.
…
Chớp mắt đã đến cuối tuần.
Tống Hân Nghiên đang tăng ca ở công ty thì nhận được điện thoại của Dạ Vũ Đình.
“Tôi tình cờ thấy tên cô trong một bản kế hoạch quảng bá mới biết hoá ra cô kinh doanh mỹ phẩm. Đúng lúc mấy người bạn của tôi đang bàn chuyện hợp tác về lĩnh vực này, họ rất có hứng thú với sản phẩm mới của cô, muốn lấy thử một ít trước đã. Chắc cũng không nhiều lắm đâu, có lẽ chỉ khoảng một hai triệu suất thôi, nếu hiệu quả tốt thì sẽ hợp tác với số lượng lớn hơn. Không biết cô có hứng thú không?”
Tống Hân Nghiên nghẹn họng.
Má ạ, đây là bánh từ trên trời rơi xuống à?
Dùng thử tận một hai triệu sản phẩm…
Một hai triệu sản phẩm này đã bán được hơn ba trăm tỷ rồi!
Bình thường khách hàng lớn của họ cũng chỉ đến thế mà thôi.
“Không phải anh Dạ đang đùa tôi đấy chứ?”
“Cô thấy tôi có giống đang nói đùa không?” Dạ Vũ Đình nói với giọng ấm áp: “Bọn tôi đang ăn cơm ở phòng 968 Ngự Cảnh Viên, nếu cô có hứng thú thì cầm hợp đồng đến đây đi.”
“Tôi sẽ đến ngay.”
Tống Hân Nghiên cúp điện thoại, vội vàng bảo Liễu Hoài Thu in hợp đồng rồi cầm lấy đi ra ngoài.
Gần đến Ngự Cảnh Viên, Dạ Vũ Đình đã gọi điện thoại tới.
Tống Hân Nghiên nghe máy: “Anh Dạ, tôi đến nơi rồi.”
“Chúng tôi vừa mới ra ngoài, đang ở khách sạn suối nước nóng ngay bên cạnh. Cô đi thẳng đến đây đi, phòng VIP 909 nhé.”
“Được.”
Tống Hân Nghiên chỉ có thể di chuyển sang bên cạnh.
Vừa mới bước vào khách sạn suối nước nóng Thuỷ Loan, nhân viên phục vụ ở đại sảnh đã ra tiếp đón cô.
“Xin hỏi cô đi mấy người ạ?”
“Tôi đến tìm người, đã hẹn trước rồi.”
Tống Hân Nghiên báo số phòng.
Nhân viên phục vụ bày ra tư thế xin mời: “Mời cô đi bên này, để tôi cất đồ dùng và quần áo cho cô.”
“Tôi cũng không mang nhiều đồ, cầm theo là được rồi.”