Ninh Bội không ngốc, vừa nhìn thấy sắc mặt của Sở Thu Khánh là biết cô ta lo lắng điều gì.

Cô ta điều chỉnh lại cảm xúc, bình tĩnh nói: “Cô yên tâm đi, tôi đã gánh tất cả tội danh, không kéo cô vào đâu.”
Lúc này, Sở Thu Khánh mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô ta an ủi Ninh Bội: “Cô ở đây chịu khổ rồi, chuyện ở bên ngoài cứ giao cho tôi.

Bên phía gia đình của cô, tôi sẽ chăm sóc.”
Ninh Bội gật đầu: “Được.”
Cô ta nghiến răng nói: “Chuyện lần này tôi đã nhớ kỹ, món nợ Tống Hân Nghiên nợ tôi, sớm muộn gì tôi cũng phải bắt cô ta trả cả vốn lẫn lời!”
Sở Thu Khánh nhớ đến sự xấu hổ tối qua Tưởng Tử Hàn dành cho cô ta, đáy mắt hiện lên sự thù hận: “Cô ở đây cố gắng tranh thủ để được giảm hình phạt, con tiện nhân kia, tôi sẽ tự tay xử lý!”
….
Sau khi Dạ thị qua được phong ba bão táp, Tống Hân Nghiên ở công ty mới bận rộn đến mức chân không chạm đất, cuối cùng ngày 11 tháng 11 cũng chính thức mở cửa.

Dạ Khải Trạch và Tống Thanh Hoa đích thân đến dự lễ cắt băng khánh thành.

Sau khi hoàn thành xong nghi lễ, Tống Hân Nghiên và Dạ Vũ Đình vội vàng đi lên hỏi thăm: “Cô, thật sự xin lỗi, cháu không biết cô sẽ đến, nên tiếp đãi không được chu toàn, mong cô đừng để bụng.”
Ngũ quan của Tống Thanh Hoa sắc sảo, vẻ mặt thờ ơ: “Người một nhà, đừng nói những lời khách khí như vậy.

Anh cháu nói hôm nay công ty cháu thành lập, đúng lúc hôm nay cô có thời gian, đi đến xem náo nhiệt.

Ai biết Dạ tổng nhất định kéo cô đến cắt băng khánh thành.”
Bà ta khen ngợi: “Công ty mới rất tốt, cô cũng đã xem qua thành tích lúc trước của cháu khi ở Hải Thành, tương lai đáng mong chờ.”
Tống Thanh Hoa là một người phụ nữ xinh đẹp, từ tướng mạo có thể nhìn ra được sự nghiêm khắc.

Có thể nghe được lời khen ngợi từ trong miệng của bà ta, Tống Hân Nghiên rất bất ngờ: “Cảm ơn cô.”
Tống Thanh Hoa gật đầu, nhìn Dạ Vũ Đình ở bên cạnh cô: “Đây là con trai của Dạ tổng?”
“Vâng.”
“Xin chào cô.”
Lần đầu tiên Dạ Vũ Đình gặp Tống Thanh Hoa, thái độ cung kính.

Tống Thanh Hoa gật đầu: “Hân Nghiên nhà chúng ta là cô gái xuất xắc nhất trong thế hệ này, cháu có thể cưới được con bé, là phúc khí của cháu.

Hãy đối xử tốt với đứa cháu gái này của cô, nếu để cô biết con bé chịu ủy khuất, cô nhất định sẽ không tha cho cháu.”
Dạ Khải Trạch ở bên cạnh phụ họa: “Đứa con trai này của tôi dám ức hiếp Hân Nghiên, không cần Tống tổng ra tay, tôi cũng sẽ xử lý nó trước.”
Dạ Vũ Đình vô cùng kinh ngạc nhìn người ba đang ân cần, niềm nở của mình, nắm lấy tay Tống Hân Nghiên, đáy mắt hiện lên sự thâm tình, hứa với Tống Thanh Hoa: “Cô yên tâm, cháu nhất định sẽ nuông chiều Hân Nghiên trong lòng bàn tay.”
Dạ Khải Trạch cười haha nói: “Đứa con trai này của tôi, những thứ khác tôi không dám nói, nhưng tuyệt đối giữ lời hứa.

Hân Nghiên đối với thằng bé, là bảo bối luôn được để trong mắt đặt trong lòng, chắc chắn không nỡ để con bé chịu một chút ủy khuất nào, Tống tổng cứ yên tâm.

Đúng rồi, tôi có đặt chỗ ở Crowne, để chúc mừng công ty mới được thành lập, cũng để cảm ơn Tống tổng kịp thời ra tay giúp Dạ thị, Tống tổng và cậu Tống, bà Tống nhất định phải nể mặt đó.”
Tống Thanh Hoa vui vẻ đồng ý.

….
Ban đêm.

Nhóm người Tống Hân Nghiên ăn xong đi ta ngoài, trăng cũng đã lên cao.

Dạ Khải Trạch đích thân đưa Tống Thanh Hoa về khách sạn.

Tống Hân Nghiên và Tống Vũ Đình tiễn hai anh em Tống Dương Minh.

Đi đến khách sạn mà bọn họ ở.

Tống Dương Minh kéo Tống Hân Nghiên sang một bên nhỏ giọng căn dặn: “Bên phía Hải Thành còn có việc, ngày mai anh phải trở về.

Tống Mỹ Như ở lại đây, em với cô ta có thù oán, đề phòng một chút.”
Tống Hân Nghiên bật cười: “Anh, đó là em gái ruột của anh đấy.”
Tống Dương Minh bất lực xoa đầu cô: “Em cũng là em gái của anh, còn là cô bé ngốc cùng nhau trưởng thành, không dặn dò một chút anh sẽ không yên tâm.”
Trong lòng Tống Hân Nghiên tràn đầy sự ấm áp, cười đến mức lông mày cong lên, vành mắt nóng lên.

Cô vội vàng cúi đầu chớp mắt, đè nén cảm xúc đang cuồn cuộn trong đáy mắt.

“Vâng.” Tống Hân Nghiên cảm thấy cổ họng mình đông cứng lại: “Anh, anh cũng quá xem thường em rồi, lúc đó khi ở Hải Thành cô ta là bại tướng dưới tay em.

Đến thủ đô, đây không phải là địa bàn của nhà họ Tống, cô ấy càng không đáng nhắc đến.”
Ở cách đó không xa, Tống Mỹ Như nhìn hai người thì thầm thân mật như vậy, trong lòng hận Tống Hân Nghiên muốn chết, ánh mắt giống như con dao, hung hăng đâm lên người Tống Hân Nghiên.

Lúc Tống Hân Nghiên và Dạ Vũ Đình đưa tất cả mọi người về nhà đã gần sáng.

Hai người đều vô cùng mệt mỏi.
Vừa vào đến cửa, điện thoại của Dạ Vũ Đình lại vang lên.

Anh ta nhận điện thoại, bước chân đột nhiên dừng lại, ra hiệu cho Tống Hân Nghiên bảo cô đi nghỉ ngơi trước.

Tống Hân Nghiên gật đầu, đi vào phòng.

Dạ Vũ Đình ở bên ngoài nhận điện thoại, vừa cúp điện thoại, ở đầu cầu thang an toàn, đột nhiên có một người đàn ông đội mũ lưỡi trai đi ra.

Dạ Vũ Đình không chú ý đến, xoay người đi vào nhà.

Người đàn ông đội mũ lưỡi trai lại đột nhiên ra tay, dùng tay đánh vào cổ anh ta.
Đầu Dạ Vũ Đình đột nhiên cứng lại, lúc phản ứng lại, đã hoa cả mắt.

Người đàn ông đội mũ lưỡi trai lặng lẽ đỡ lấy anh ta, kéo anh ta ra khỏi cửa, lại nhẹ chân nhẹ tay đóng cửa lại.

Tống Hân Nghiên đang ở trên tầng không hề biết những chuyện này.

Vất vả cả một ngày, cô đã mệt đến mức sức cùng lực kiệt, trở về phòng vật lộn tắm rửa, sau đó ngã xuống giường, rồi chìm vào giấc ngủ.

Nửa đêm.

“Thình, thình, thình!”
Đột nhiên vang lên tiếng đập cửa!
“Mợ chủ, mau dậy đi, xảy ra chuyện rồi.”
Tống Hân Nghiên đột nhiên từ trong mộng tỉnh lại, lật người nhảy xuống giường, mặc quần áo ngủ chạy ra mở cửa: “Xảy ra chuyện gì?”
Dạ Nhất lo lắng đến mức đầu toàn là mồ hôi.

Một người đàn ông hơn 1m8, đôi mắt đỏ hoe, nước mắt lưng tròng: “Cậu chủ xảy ta chuyện rồi, đã khẩn cấp đưa đến bệnh viện rồi.”
Tống Hân Nghiên sững sờ: “Anh ấy sao rồi? Tối hôm qua lúc chúng tôi về anh ấy vẫn còn khỏe mà.”
Không kịp đổi quần áo, Tống Hân Nghiên tiện tay cầm một chiếc áo khoác dài, vừa mặc áo vừa chạy ra ngoài: “Dạ Nhất, mau, lái xe, chúng ta đi đến bệnh viện.”
....
Bệnh viện.

Phòng cấp cứu.

Dạ Khải Trạch và Dạ Vũ Thành vẻ mặt lạnh như băng đứng ở cửa phòng cấp cứu.

Một bác sĩ từ trong phòng cấp cứu đi ra, vẻ mặt nghiêm túc: “Kiểm tra sơ bộ, gân tay ở hai tay của cậu ba Dạ đã bị người khác cắt đứt một cách dã man, phần thân dưới cũng bị thương một cách nghiêm trọng, có lẽ sau này không thể sinh hoạt vợ chồng bình thường được, còn về con cái...”
Lửa giận bùng lên trong đôi mắt lạnh như dao của Dạ Khải Trạch.

Ngực người đàn ông trung niên đã hơn 50 tuổi phập phồng kịch liệt, hai tay nắm chặt thành quyền, gân xanh nổi lên, nghiến răng nghiến lợi phát ra âm thanh răng rắc: “Nói tiếp!”
Giọng nói của bác sĩ ngày càng nhỏ, mồ hôi trên đầu từ từ rơi xuống, sau đó tập trung ở cằm, nhỏ tong tong xuống đất.

“...Vết thương của cậu ba Dạ là do dao tạo thành, từ vết thương có thể nhìn ra, lưỡi dao hung khí rất sắc bén, hơn nữa thân dao rất hẹp, có chút giống...dao phẫu thuật tạo thành.

Mặt ngoài vết thương nhỏ, máu chảy ra cũng ít, cũng có nghĩa ngoài gân tay, thì không bị đứt một mạch máu nào, có thể nhìn ra người dùng dao rất nhanh và rất chuẩn, hơn nữa rất hiểu mỗi huyệt đạo và mạch máu trên cơ thể người....”
Trong lòng bác sĩ thầm suy đoán, người ra tay không phải là một pháp y thì cũng là một bác sĩ khoa ngoại vô cùng có thâm niên.

Nhưng câu này không phải là lời ông ta có thể nói, những chuyện này cũng không phải là chuyện mà bọn họ có thể tham gia vào.

Tống Hân Nghiên từ trong thang máy đi ra, đã nghe thấy những lời này của bác sĩ.

Cô sững sờ tại chỗ, một suy nghĩ đáng sợ không khống chế được mà lóe lên trong đầu cô.

Dạ Khải Trạch tức đến mức cả người run rẩy, trước mắt đột nhiên tối lại.

Dạ Vũ Thành lo lắng đỡ lấy ba, áp chế sự tức giận trong lòng lại, dặn dò bác sĩ: “Cho dù dùng cách nào, nhất định phải chữa khỏi cho em trai tôi! Tốn bao nhiêu tiền cũng được!”
“Vâng! Vâng!”
Bác sĩ vội vàng gật đầu đồng ý, lập tức quay người, lại đi vào phòng phẫu thuật.

Tống Hân Nghiên kéo dài một lúc dâu mới tìm lại được thần trí.

Cô đi lên, cổ họng cứng đờ gọi: “Chú Dạ, anh cả, Vũ Đình, anh ấy....”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play