Quả nhiên là có vấn đề!
Trên trán Chúc Minh Đức đổ mồ hôi, ấp úng hỏi: “Boss đang nói đến…cái gì?”
Trong phòng sách rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức Chúc Minh Đức có thể nghe thấy trái tim mình đang đập.
Trong lúc ông chủ nhà mình trầm tư rất lâu, da đầu anh ta cũng tê cứng.
Haiz, quả nhiên chỉ cần liên quan đến cô Tống, sẽ không có chuyển đơn giản!
Sao số anh ta lại khổ như thế này chứ!
Vẻ mặt Tưởng Tử Hàn vô cùng u ám, ném bức ảnh đến trước mặt Chúc Minh Đức: “Mặt cô ấy bị làm sao?”
Chúc Minh Đức chịu đựng sự run rẩy, cầm bức ảnh lên nhìn rất lâu.
Trong bức ảnh, cô Tống và Tống Dương Minh đang ôm nhau, nụ cười trên mặt rất rực rỡ.
Quả nhiên là bức ảnh này…
Ông chủ đang ghen?
Không đúng, Tống Dương Minh đã được ông chủ bỏ qua từ lâu rồi.
Chúc Minh Đức không dám nghĩ nhiều, vội vàng nhìn xem Tống Hân Nghiên trong bức ảnh có gì khác so với trong ký ức của anh ta.
Đã trang điểm, khuôn mặt rất đẹp, còn có cái gì nữa?
Chúc Minh Đức còn có cả suy nghĩ muốn chết, nhưng lại không dám hỏi.
“Đồ ngu!” Tưởng Tử Hàn lạnh lùng mắng: “Mặt cô ấy rõ ràng sưng hơn bình thường! Xảy ra chuyện gì?”
Chúc Minh Đức: “….”
Anh ta lại nhìn bức ảnh một cách chăm chú.
Nói thật, vẫn không nhìn ra được chỗ nào sưng hơn bình thường.
Quả nhiên, nếu như anh ta thật sự có thể nhìn ra được điểm khác nhỏ như vậy, có lẽ Boss nhà anh ta cũng sẽ không tha cho anh ta.
Chúc Minh Đức vội vàng nhớ lại tất cả mọi chuyện đã xảy ra với Tống Hân Nghiên trong hai ngày hôm nay, không chút manh mối.
Anh ta lập tức nói: “Mấy ngày hôm nay cô Tống không xảy ra chuyện gì, chỉ có mấy ngày trước Dạ Vũ Đình vì thần kinh có vấn đề, nửa đêm cô ấy đi cùng với anh ta đến bệnh viện…”
Sắc mặt của Tưởng Tử Hàn đen như đít nồi, ánh mắt vừa lạnh lùng vừa sắc bén, sắc như dao.
Chúc Minh Đức lập tức giải thích: “Lúc trước anh đã căn dặn, chỉ cần là chuyện liên quan đến cô Tống thì không cần báo cáo với anh nữa, nên lúc đó tôi mới không nói…”
Trong ánh mắt có thể giết người của Tưởng Tử Hàn, giọng nói của anh ta ngày càng nhỏ, cuối cùng chỉ còn lại cổ họng đang di chuyển, không có sóng âm nữa.
Lau mồ hôi, Chúc Minh Đức vội vàng lấy ra thái độ của một trợ lý nên có: “Tôi lập tức kêu người đi điều tra!”
Lấy điện thoại ra, lập tức gọi điện thoại: “Tổng hợp, nói ra hết một lần những chuyện xảy ra với cô Tống trong mấy ngày nay, bất kể là chuyện lớn hay chuyện nhỏ.”
Đầu bên kia điện thoại bắt đầu báo cáo, Chúc Minh Đức lắng nghe, sắc mặt lập tức thay đổi, mồ hôi vừa lau lại chảy xuống, chảy mồ hôi giống như bị cảm cúm.
Lúc cúp điện thoại, tay của anh ta đã bắt đầu run rẩy.
“Mặt…mặt của cô Tống là…là bị Dạ Vũ Đình đánh…đánh trong lúc thần kinh mất khống chế…”
Tưởng Tử Hàn lập tức nổi giận, soạt một cái đứng dậy: “Tôi nuôi đám vô dụng như các anh có tác dụng gì, trông chừng một người cũng không xong!!”
Chúc Minh Đức liều mình ngăn anh lại: “Boss, anh bình tĩnh đã, bây giờ đã rất muộn rồi, bây giờ anh đi tìm cô Tống, cô ấy cũng sẽ không gặp anh….”
“Người phụ nữ ngu ngốc kia!”
Tưởng Tử Hàn đạp một phát vào cửa.
Chúc Minh Đức sợ hãi, run rẩy vội vàng lùi về sau, để tránh bị giận cá chém thớt.
“Cô ấy nghĩ cô ấy là ai, ngốc chết đi được, ánh mắt chọn đàn ông bị tiêu diệt rồi, đã nói với cô ấy Dạ Vũ Đình không phải là thứ tốt đẹp gì mà cô ấy không tin! Trong cái thùng nhuộm lớn thủ đô này có người lương thiện sao? Nếu như thật sự có, mẹ nó đã thảm như cô ấy từ lâu rồi! Xem lời của ông đây như gió thoảng qua, sớm muộn gì cũng bị ăn đến xương cũng không còn!”
Khuôn mặt Tưởng Tử Hàn tức giận đến mức đỏ lên, mắng chửi.
Rốt cuộc vẫn còn chút lí trí, không xông ra ngoài.
Chúc Minh Đức âm thầm nuốt nước bọt, lặng lẽ di chuyển sang một bên, giảm cảm giác tồn tại.
Tưởng Tử Hàn càng nghĩ càng tức, ánh mắt lạnh như dao đột nhiên nhìn về phía Chúc Minh Đức, lạnh lùng hơi nheo mắt lại: “Tay tôi có chút ngứa, cậu biết phải làm sao rồi đó?”
Chúc Minh Đức không dám thở mạnh, gật đầu coi như đổi lại: “Tôi lập tức đi sắp xếp!”
Nhanh chóng rời khỏi phòng sách.
Cánh cửa vừa dày vừa nặng đã khóa chặt khí áp thấp ở trong phòng khách, cuối cùng Chúc Minh Đức cũng hít thở một hơi.
Chỉ là anh ta gãi rách da đầu cũng không hiểu được, tại sao Boss nhà mình rõ ràng quan tâm cô Tống như vậy, nhưng tại sao nhất định phải cùng với cô ấy đi đến bước đường này.
Cứng rắn đẩy người ta đến bên cạnh người đàn ông khác, bây giờ nhìn thấy cô ấy bị ức hiếp, khó chịu giống như người bị đánh là mình vậy.
Haiz, tình yêu thật đáng sợ.
Trong phòng sách.
Tưởng Tử Hàn mở chiếc tủ dưới bàn làm việc ra.
Chiếc tủ này không phải là một chiếc tủ thông thường dùng để cất giữ tài liệu, mà nó là một chiếc tủ bảo hiểm được làm cố định, chắc chắn.
Sau khi mở ba tầng khóa là vân tay, mật mã và chìa khóa, chiếc tủ được mở ra.
Bên trong cũng không có mấy loại như tiền bạc, cổ phần hay di chúc, mà chỉ có một chiếc hộp tinh xảo.
Tưởng Tử Hàn lấy cái hộp ra khỏi tủ bảo hiểm, mở khóa chiếc hộp ra.
Nắp hộp được mở ra, một con dao phẫu thuật màu vàng được làm một cách tinh tế, cán chạm khắc ám văn đặc biệt lặng lẽ nằm bên trong.
Tưởng Tử Hàn cầm con dao phẫu thuật trên đầu ngón tay quay một vòng, đặt ngang ở trước mặt để nhìn.
Trên lưỡi sao màu vàng, phản chiếu một đôi lông mày lạnh lùng, tràn đầy sát khí.
….
Qua một đêm, tin tức có một nguồn vốn nước ngoài bí mật đầu tư vào Dạ thị lan nhanh.
Hotsearch Dạ thị cải tử hoàn sinh đã nằm đầu bảng từ khi trời còn chưa sáng.
Ngày hôm sau, thị trường chứng khoán vừa mở cửa, cổ phiếu của Dạ thị tăng mạnh, số liệu khả quan.
Sáng sớm, Tống Hân Nghiên vừa đi xuống tầng, Dạ Vũ Đình đã chia sẻ tin tức này với cô.
“Không chỉ công ty không sao, bên phía Như Tuyết cũng có tiến triển, Ninh Bội thừa nhận vu oan cho Như Tuyết….
ba nói, đợi công ty mới của chúng ta được thành lập, đến lúc đó sẽ cùng chúc mừng.
Trái tim treo lơ lửng của Tống Hân Nghiên cuối cùng cũng được đặt xuống: “Quá tốt rồi!”
“Hân Nghiên, cảm ơn em.”
Dạ Vũ Đình vui vẻ ôm cô vào lòng.
.
Đam Mỹ Hài
Tống Hân Nghiên cả người cứng đờ, nhưng lại thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tôi yên tâm rồi.”
Cô luôn cảm thấy nhà họ Dạ gặp trở ngại là có liên quan đến cô.
Phong ba đi qua, cô mới có thể yên tâm.
Cùng lúc đó, nhà họ Sở.
Một nhà ba người nhà họ Sở đang ăn sáng.
Điện thoại của Sở Thu Khánh vang lên.
Cô ta nhận điện thoại.
Không biết đối phương nói gì, sắc mặt cô ta đột nhiên thay đổi, không ăn sáng nữa, đứng dậy đi ra ngoài.
“Đứng lại.” Sở Kinh Xuyên gọi con gái lại: “Con muốn đi đâu?”
“Ba, bạn con tìm con có chút việc.”
Sắc mặt Sở Kinh Xuyên khó coi, nghiêm nghị nhìn chằm chằm vào con gái: “Bạn nào? Có phải là Tưởng Tử Hàn không? Sở Thu Khánh, ba nói cho con biết, bên phía nhà họ Tưởng, con hãy thành thật ít quan tâm đến cho ba, không được phép dính lấy nữa!”
Sắc mặt Sở Thu Khánh càng thêm khó coi: “Ba, con thật sự có việc, không liên quan gì đến nhà họ Tưởng.
Hai người ăn đi, con đi trước đây.”
Không đợi Sở Kinh Xuyên nói thêm điều gì, vội vàng đi ra khỏi cửa.
….
Sở cảnh sát.
Sở Thu Khánh gặp được Ninh Bội vẻ mặt tiều tụy.
Vừa ngồi xuống, cô ta đã không đợi được mà đè giọng xuống hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Tại sao cô lại một mình gánh tất cả tội danh? Dạ Như Tuyết đâu? Cô định cứ bỏ qua cho cô ta như vậy?”
Đôi mắt sưng vù của Ninh Bội lập tức đỏ lên, những giọt nước mắt căm giận trào ra.
Cô ta nghiến răng nói: “Tôi không bỏ qua thì có thể làm được gì? Có người dùng người nhà của tôi để uy hiếp tôi, nếu như tôi không gánh tất cả tội danh, bọn họ sẽ không bỏ qua cho người nhà của tôi!”
“Nhà họ Dạ?” Sở Thu Khánh hỏi.
“Không phải.”
Ninh Bội oán hận lắc đầu: “Chắc chắn không phải nhà họ Dạ! Luật sư nói đối phương còn lợi hại hơn nhà họ Dạ, là người mà chắc chắn chúng ta không thể chọc vào, chỉ có thể nhận tội.”
Sở Thu Khánh nhíu chặt lông mày lại, trong mắt xoẹt qua tia lo lắng.
Không có Dạ Như Tuyết gánh phần đầu, có phải Ninh Bội sẽ….