CHƯƠNG 1224
Các giác quan được phóng đại, nhưng tư duy lại bị kéo đi.
Cô nhìn thấy vô số khoảnh khắc bản thân một mình nghiên cứu về mỹ phẩm đồ chăm sóc da trong những năm qua.
Thấy mình tăng ca trong phòng thí nghiệm đến tận khuya, nhớ tới nỗi mất mát và chán nản ùa vào trong lòng không kịp phòng bị mỗi khi sản phẩm thất bại, nhớ tới sự vui mừng khiến người ta phải ứa nước mắt khi thí nghiệm thành công …
Cô dùng cánh tay, dùng tay, cùng cổ, dùng mặt, thậm chí dùng cơ thể… để thử cảm nhận hiệu quả của sản phẩm hết lần này đến lần khác.
Cuối cùng tất cả cảnh tượng đều hội tụ thành một khuôn mặt.
Khí thế mạnh mẽ lạnh lùng mà đẹp trai, khiến người lạ không dám đến gần.
Là Tưởng Tử Hàn.
Ánh mắt anh lạnh lẽo, trong giọng điệu lạnh nhạt còn có sự mỉa mai không hề che giấu: “Ngu không tả nổi!”
Là mỉa mai cô lấy cơ thể mình ra để làm thí nghiệm.
Tống Hân Nghiên bỗng nhiên đau lòng khủng khiếp, bao nhiêu ấm ức không chỗ phát ti3t hóa thành nước mắt, chảy từ hốc mắt nhắm chặt tràn xuống hai má.
“Hân Nghiên, em sao thế?”
Đường Vũ Diệp kinh ngạc lay tỉnh cô.
Tống Hân Nghiên mở đôi mắt to tròn ngập nước, lúc này mới phát hiện mọi người xung quanh đều quay đầu nhìn mình.
Cô khụt khịt, nhanh chóng lau sạch nước mắt.
Đường Vũ Diệp khó hiểu: “Em nhìn con số trên màn chiếu đi. Số liệu xinh đẹp nóng bỏng thế này, sao em còn khóc?”
Tống Hân Nghiên nghe vậy mới đánh mình nhìn màn chiếu.
Đã qua hơn 1 phút đồng hồ rồi, số liệu bán hàng thực tế trên màn hình lớn nhanh chóng tăng lên như ngồi hỏa tiễn.
Đường Vũ Diệp cảm thán: “Mới có một phút đồng hồ thôi mà số liệu này còn vượt hẳn số liệu bán hàng 24 giờ của sản phẩm mới ra mắt bán chạy nhất trước kia luôn.”
Tống Hân Nghiên cười ngượng ngùng: “Em… em vui quá ấy mà. Vui đến rơi lệ.”
Nhưng trong đầu cô, gương mặt khinh thường của người đàn ông lạnh lùng kia cứ như một cái kim, đâm sâu trong lòng.
Mọi người đều mỉm cười tỏ vẻ thấu hiểu.
Chạm mốc hai phút, số liệu lại ‘vút’ một tiếng, nhảy thẳng lên một con số.
Cả phòng họp vui mừng.
Mọi người kích động đến mức nâng Tống Hân Nghiên ném lên cao, sau đó đón lấy.
Tiếng thét chói tai và tiếng hoan hô suýt nữa lật tung cả nóc phòng họp.
Đúng lúc này, cửa phòng họp bị người từ bên ngoài đẩy ra.
“Ờm… khụ!”
Người tới đằng hắng một tiếng thật lớn.