CHƯƠNG 1223
Mặt cô ấy tràn đầy tự tin.
Đường Vũ Diệp biết Tống Hân Nghiên không chịu về nghỉ ngơi, cô ấy cũng không khuyên nữa: “Đi thôi, nếu như đã muốn xem số liệu thực tế thì chúng ta cũng tới phòng họp đi.”
Phòng họp rộng lớn đã được để trống.
Trên những dãy bàn ghế còn lại đều đặt máy tính, mỗi nhân viên trước máy tính đều đang làm việc vừa căng thẳng vừa bận rộn.
Toàn bộ bức tường chiếu được chiếu thành nhiều phần bằng máy chiếu 3D.
Số liệu hàng đặt trước, đơn thực tế, cùng với đơn hẹn trước và tỷ lệ chuyển đổi hẹn trước mỗi mảng chiếm một phần.
Các nhân viên của bộ phận nghiên cứu phát triển, cấp cao của công ty cùng với nhân viên bán hàng đều đang đứng trước máy tính, nhìn chằm chằm vào màn hình lớn.
Chỉ là, thứ duy nhất mà mọi người có thể thấy đang nhảy số là số liệu hàng đặt trước.
Sản phẩm mới chính thức ra mắt vào 0 giờ, sau khi ra mắt thì mới thấy được những số liệu thực tế khác.
Cả công ty tăng ca, John tươi cười cho người mang cà phê và đồ ăn khuya nâng cao tinh thần tới.
Giám đốc bộ phận kinh doanh cười nói: “Anh John, anh cười như thế này khiến chúng tôi rất áp lực đấy. Nhỡ đâu tình hình bán hàng không lạc quan thì sao?”
John thờ ơ xua tay: “Nếu như sản phẩm như vậy cũng không đạt được doanh số bán hàng cao nhất, vậy thì chỉ có thể cảm thấy tiếc nuối thay cho những nam nữ phù hợp với sản phẩm của chúng ta nhưng không phát hiện ra sản phẩm của chúng ta hoặc không dám dùng sản phẩm của chúng ta, không có cơ hội dùng sản phẩm của chúng ta mà thôi.”
Thời gian vẫn còn sớm, mọi người cười đùa ăn uống.
Tâm trạng của John rất tốt, từ đầu đến cuối đều rất thoải mái, trước khi rời đi còn nói với mọi người với vẻ thần bí: “Mọi người cố lên, đợi lát nữa sau 0 giờ còn có một ông chủ thần bí tới phát lì xì cho mọi người đấy.”
Sự tò mò của mọi người quả nhiên bị khơi lên.
Mọi người gặng hỏi xem là ai.
John mỉm cười thần bí liếc mắt nhìn Tống Hân Nghiên rồi rời đi.
Sắp tới 0 giờ.
Bầu không khí trong phòng họp cũng dần trở nên nặng nề.
Thần kinh mọi người đều vô thức trở nên căng thẳng.
Tống Hân Nghiên nhìn đồng hồ đếm ngược, đột nhiên thấy hơi hoảng loạn, lòng bàn tay cũng dần đổ mồ hôi.
Làm sản phẩm nhiều năm như vậy rồi, cũng có nhiều sản phẩm và chuyên ngành được tung ra, nhưng cô chưa từng căng thẳng như thế này.
Cô cũng không biết mình đang căng thẳng về điều gì nữa.
Sau khi đồng hồ đếm ngược phát ra một tiếng “tùng” thì hoàn toàn dừng lại.
Số liệu trên tường chiếu bắt đầu nhảy lên.
Lúc này Tống Hân Nghiên lại đột nhiên nhắm mắt lại.
Xung quanh rất im lặng, tất cả mọi người đều đang nín thở.
Căng thẳng và áp bức vô hình xâm nhập vào cơ thể Tống Hân Nghiên từ lỗ chân lông.