CHƯƠNG 1088
Cô y tá lạnh nhạt nói: “Anh Cố lấy thân phận bác sĩ đặc biệt để ở lại chỗ chúng tôi. Còn cô Tống là vợ của anh Tưởng, tất nhiên cô ấy có thể vào được rồi.”
Sở Thu Khánh tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi: “Là vợ cũ!”
Y tá không thèm quan tâm.
Lúc bác sĩ tới, biết sơ sơ tình huống của họ liền liếc Sở Thu Khánh một cái ý bảo cô ta cứ an tâm.
Sở Thu Khánh sửng sốt, cô ta bình tĩnh lại, trong lòng lập tức khấp khởi mừng thầm.
Vậy nghĩa là phẫu thuật thành công rồi?
Cô ta yên lòng, bỗng chốc không còn tức giận nữa mà chỉ hừ lạnh một tiếng rồi quay người rời đi.
Cứ để cho mấy người đắc ý trước một lúc đã, đợi tới lúc Tử Hàn tỉnh lại, để tôi chống mắt lên xem các người còn kiêu ngạo được đến lúc nào!
…
Tưởng Tử Hàn tỉnh rồi, nhưng sắc mặt của anh vẫn tái nhợt như cũ.
Anh mở to mắt, đờ đẫn để mặc cho bác sĩ làm kiểm tra.
Dáng vẻ suy yếu, mơ màng này của anh khác hắn dáng vẻ sát phạt quyết đoán ngày thường.
Tống Hân Nghiên đứng bên cạnh vẫn luôn nhìn anh chằm chằm, trái tim không nhịn được mà đau nhói từng cơn.
Sau khi kiểm tra xong, bác sĩ ghi chép lại một loạt các dữ liệu kiểm tra rồi rời đi.
Cố Vũ Tùng thở dài nhẹ nhõm một hơi, giải thích với Tưởng Tử Hàn: “Anh Hàn, phần đầu của anh bị tổn thương nặng, vừa rồi mới làm phẫu thuật xong, chỉ cần anh tỉnh lại thì sẽ không sao nữa…”
Ánh mắt Tưởng Tử Hàn dại ra, nhìn chằm chằm vào không khí, như thể không nghe thấy những lời Cố Vũ Tùng nói.
Cố Vũ Tùng thoáng sửng sốt rồi nói tiếp: “Anh Hàn, anh có khó chịu ở đâu không? Sau khi anh ngất xỉu, chị dâu bị doạ sợ muốn chết luôn, kiên trì ở cạnh chăm sóc anh cả đêm, còn chưa có thời gian chợp mắt nữa đó…”
Tưởng Tử Hàn vẫn không phản ứng lại.
Cố Vũ Tùng sửng sốt, anh ta vô thức nhìn về phía Tống Hân Nghiên.
Trong lòng Tống Hân Nghiên cũng trầm xuống.
Hai người đồng thời nhớ lại chuyện di chứng mà bác sĩ nói lúc trước.
Tống Hân Nghiên tiến lên phía trước, nắm lấy tay Tưởng Tử Hàn, khàn giọng mở miệng: “Tử Hàn, em là Tống Hân Nghiên đây, anh có còn nhớ em không?”
Cuối cùng thì Tưởng Tử Hàn cũng có phản ứng.
Đôi mắt của anh đột nhiên run run rồi từ từ nhìn về phía Tống Hân Nghiên.
Ánh mắt có phần ngây dại nhìn chằm chằm vào cô chừng hai giây, sau đó anh đột nhiên nhíu mày, mím môi hững hờ rồi đánh mắt đi.
Tống Hân Nghiên: “…”
Trong lòng Cố Vũ Tùng càng thêm bất an, anh ta vội nói: “Anh Hàn, anh còn nhớ vì sao chúng ta tới đây không?”
Ngay cả liếc anh ta một cái mà Tưởng Tử Hàn cũng lười, ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào không khí, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Cõi lòng Cố Vũ Tùng lạnh như băng: “Không… Không phải anh mất trí nhớ rồi đó chứ!”
Vãi mìn!
Chuyện máu chó như vậy lại xảy ra với bọn họ ư!
Anh ta nuốt nước bọt, chỉ vào mình rồi sau đó lại chỉ sang Tống Hân Nghiên: “Anh nhìn kĩ thử xem, anh có còn nhận ra bọn em không? Em là ai?”
Lông mày Tưởng Tử Hàn nhíu lại lần nữa, anh mất kiên nhẫn mở miệng: “Cố Vũ Tùng, nếu cậu còn ầm ĩ nữa thì có tin tôi sẽ lấy con dao mổ tiễn cậu đi luôn không hả!”