CHƯƠNG 1087
Cô thoắt cái tóm được tay của Sở Thu Khánh, ngăn chặn cái tát đang tới được nửa đoạn đường.
Ánh mắt hai người ở giữa không trung chém giết lẫn nhau.
Sở Thu Khánh giận dữ vô cùng, giật mãi mà không giật ra được.
Cô ta lạnh lùng mắng: “Tống Hân Nghiên, mày đúng là cái đồ sao chổi, sở dĩ Tử Hàn rơi vào kết cục ngày hôm nay đều do mày hại hết! Hôm nay dù thế nào tao cũng phải dạy cho mày một bài học!”
Tay trái không giật ra được thì cô ta sẽ dùng tay phải.
Tống Hân Nghiên đưa tay ra chặn lại, nắm chặt tay cô ta khóa lại ra sau lưng rồi đè chặt người cô ta lên mặt tường.
“Á!”
Sở Thu Khánh thét toáng lên: “Cái con khốn đê tiện này, mày làm gì thế hả, thả tao ra!”
Tống Hân Nghiên thuận tay đẩy cô ta một cái.
Sở Thu Khánh bị va vào tường phải lảo đảo hai bước rồi mới đứng vững được.
Cô ta lạnh lùng quay đầu lại, trừng mắt hung dữ nhìn Tống Hân Nghiên.
Vẻ mặt Tống Hân Nghiên lạnh băng, đôi mắt to tròn trong veo lúc này sâu như xoáy nước, bên trong cuồn cuộn sát ý lạnh như băng.
“Nhân lúc tôi chưa nổi giận, tốt nhất cô cút ra xa cho khuất mắt tôi đi!”
Cô khàn giọng nói, giọng điệu trầm thấp mang theo uy lực đè nén mạnh mẽ: “Bây giờ tôi chỉ còn một mình thôi, chó cùng rứt giậu. Nếu cô muốn vu oan giá hoạ cho tôi thì tuỳ cô. Nhưng nếu cô còn dám ở đây làm ồn, ảnh hưởng tới việc Tưởng Tử Hàn nghỉ ngơi khiến anh ấy không thể tỉnh lại đúng hạn thì tôi sẽ tính hết nợ mới lẫn nợ cũ một lần với cô!”
“Mày…”
Sở Thu Khánh tức giận đến mức đỏ hết cả mặt, cô ta đang định bùng nổ thì Cố Vũ Tùng và Chúc Minh Đức đã quay về.
Hai người họ vội chạy tới tách hai người phụ nữ kia ra.
Vẻ mặt Cố Vũ Tùng bất đắc dĩ, thấp giọng nói: “Cô Sở, ở đây là bệnh viện, anh Hàn của tôi cần phải nghỉ ngơi, mong cô yên lặng chút đi.”
Sở Thu Khánh tức muốn nổ phổi, phẫn hận chỉ vào Cố Vũ Tùng rồi lại chỉ vào Tống Hân Nghiên: “Được, được lắm, các người bắt tay với nhau đến đây bắt nạt tôi phải không. Vậy thì để tôi đợi xem, lúc Tử Hàn tỉnh lại sẽ giúp mấy người hay là giúp tôi!”
Cô ta tức giận đẩy Cố Vũ Tùng ra rồi định rời đi.
Cô y tá vốn đang ở trong phòng quan sát nằm cạnh phòng bệnh để theo dõi tình trạng của Tưởng Tử Hàn đột nhiên lao ra ngoài: “Bệnh nhân tỉnh rồi.”
Mọi người nghe vậy, ai nấy đều kinh ngạc.
Tống Hân Nghiên và Cố Vũ Tùng lập tức quay người đi vào trong phòng bệnh.
Chúc Minh Đức thì quay người đi tìm bác sĩ hội chẩn mà Cố Vũ Tùng mời tới.
Gót chân Sở Thu Khánh di chuyển, cô ta cũng muốn đi vào trong.
Nhưng y tá đi sau cùng lại ngăn cô ta ở ngoài cửa: “Bệnh nhân vừa mới tỉnh nên cần không gian yên lặng tuyệt đối.”
Sở Thu Khánh tức đến đỏ mắt, chỉ vào Tống Hân Nghiên và Cố Vũ Tùng, nói: “Thế sao bọn họ lại được vào?”