CHƯƠNG 1032
“Bà làm cái gì vậy!” Cô ấy tức giận chạy tới, định giành lại hai đứa trẻ từ tay của Tống Thanh Hoa.
Chỉ là còn chưa xông đến trước mặt Tống Thanh Hoa đã bị cấp dưới của Tống Thanh Hoa chặn lại.
Tống Thanh Hoa thờ ơ giơ tay lên, ngón tay của hai tay lần lượt nhổ lấy mấy sợi tóc mỏng mềm.
“Cho các cô một số mẫu tóc mà thôi.”
Tống Thanh Hoa nói một cách hời hợt, túm lấy tay của Tống Dương Minh và đặt hai nhúm tóc mỏng mềm vào lòng bàn tay anh ấy.
“Tôi sẽ tìm cách hoãn phiên tòa buổi chiều. Trong khoảng thời gian này, đủ để các cô cầm những sợi tóc này đi giám định quan hệ huyết thống. Mọi chuyện, sau khi các cô xem xong báo cáo giám định rồi tính sau.”
Bà ta nhìn Tống Hân Nghiên với vẻ khiêu khích, đôi mắt và lông mày lộ ra ngoài khẩu trang cong lên, nói một cách nhã nhặn: “Tôi chờ cô đến tìm tôi.”
Bà ta khua khua tay, cấp dưới bên cạnh lập tức bế lấy hai đứa trẻ nhét vào trong xe.
“Mẹ…”
“Mẹ…”
Hai đứa trẻ giàn dụa nước mắt, miệng mếu đáng thương gọi Tống Hân Nghiên.
Trái tim Tống Hân Nghiên cũng quặn thắt lại dữ dội, chân không nhịn được mà cử động, nhưng đã dừng lại trước khi cất bước đi.
Cô nắm chặt tay, vô cùng bình tĩnh nhìn xe của Tống Thanh Hoa Du chạy đi, hòa vào dòng xe cộ, rồi cuối cùng biến mất.
Khương Thu Mộc lắng lại cơn giận, quay đầu lại: “Tống Thanh Hoa đây là đang bắt cóc trẻ con. Hay là, chúng ta báo cảnh sát đi?”
Cô ấy thậm chí không thèm kêu là cô Tống nữa, cho dù là ở trước mắt người mình thích, cô ấy cũng không muốn giả vờ nữa.
Cơ thể của Tống Hân Nghiên run lên một cách không thể kiểm soát.
Cô nghiến chặt răng, khuôn mặt nhỏ nhắn sa sầm lại, không nói gì.
Tống Dương Minh nắm chặt hai sợi tóc còn lưu lại trong lòng bàn tay: “Vẫn là nên làm giám định trước, xác định xem thân phận thực sự của bọn trẻ rồi tính tiếp.”
Vừa dứt lời, điện thoại di động của Tống Hân Nghiên đổ chuông.
Cô hít sâu một hơi, lấy điện thoại di động ra với động tác cứng ngắc: “Alô, luật sư Vệ.”
Luật sư Vệ ở phía đầu dây bên kia nói đầy vẻ bất lực: “Tôi vừa nhận được thông báo của tòa án, nói là vụ án phiên tòa chiều này có chứng cứ mới, phiên toà bị hoãn lại, thời gian cụ thể sẽ được thông báo sau.”
“Tôi biết rồi.”
Tống Hân Nghiên lãnh đạm đáp lại ba chữ.
Cúp điện thoại, cô nhìn Khương Thu Mộc và Tống Dương Minh, bình tĩnh nói: “Phiên tòa đã bị hoãn rồi.”
“Là cô.” Tống Dương Minh trầm giọng nói.
Tống Hân Nghiên gật gật đầu, trên mặt không có chút cảm xúc, không tức giận cũng không ngạc nhiên.
Khương Thu Mộc vô cùng lo lắng.
Hân Nghiên quá bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến người ta không thể yên tâm.