CHƯƠNG 1031
Tống Hân Nghiên liếc nhìn Tống Thanh Hoa, tiếp tục nhẹ nhàng hỏi: “Vậy thì ai có thể nói cho mẹ biết, mấy năm nay các con đã ở đâu?”
“Nước M.”
Hai đứa trẻ đồng thanh nói.
Đại Bảo nói: “Hôm qua bà Tống đã dẫn bọn con về.”
Tiểu Bảo bổ sung thêm: “Bà Tống nói muốn dẫn bọn con đi tìm mẹ, vì vậy bọn họ mới đến.”
Sâu trong đáy mắt của Tống Hân Nghiên hiện lên vẻ đau xót, giọng nói hơi khàn khàn: “Vậy các con bao nhiêu tuổi rồi?”
“Bốn tuổi.”
Bàn tay nhỏ gầy của Đại Bảo giơ ra bốn ngón tay nhỏ.
Tiểu Bảo nói thêm: “Sinh nhật của bọn con là ngày 18 tháng 10, mẹ, bọn con vừa mới qua sinh nhật lần thứ tư không lâu.”
Đôi mắt to sáng ngời của Đại Bảo trở nên u ám: “Nhưng từ trước đến nay không ai tổ chức sinh nhật cho bọn con. Mẹ, Đại Bảo và Tiểu Bảo cũng muốn đón sinh nhật.”
Tiểu Bảo bẽn lẽn nhìn Tống Hân Nghiên: “Bà Tống nói sau này gặp được mẹ rồi, mẹ sẽ bù lại tất cả những ngày sinh nhật đã nợ cho bọn con. Mẹ, mẹ sẽ không lừa con và anh trai đúng không?”
Đại Bảo cũng nhìn Tống Hân Nghiên đầy mong đợi.
Đôi mắt của Tống Hân Nghiên chua xót, khàn giọng hứa: “Tất nhiên là sẽ không lừa, mẹ sẽ bù lại từng cái sinh nhật đã nợ cho những bảo bối của mẹ.”
Điều kiện trước tiên là bọn trẻ phải là con của cô.
Tư duy của hai đứa bé rất rõ ràng, lời nói cũng mạch lạc, nhưng mỗi khi cô đặt câu hỏi, bọn chúng gần như không cần suy nghĩ đã có thể đáp lại, không có chút ngắc ngứ.
Một đứa chưa trả lời hoàn chỉnh, đứa còn lại sẽ lập tức bổ sung.
Nó hoàn hảo đến mức khiến người ta tìm không ra kẽ hở nào.
Nhưng, nó quá hoàn hảo rồi…
Thấy Tống Hân Nghiên đã hỏi được kha khá rồi, Tống Thanh Hoa lập tức ra lệnh cho cấp dưới kéo hai đứa trẻ về cạnh mình.
Trong mắt Đại Bảo và Tiểu Bảo đầy vẻ không nỡ nhưng vẫn nghe lời mà buông tay ra, ngoan ngoãn đứng ở hai bên Tống Thanh Hoa.
“Ngoan lắm.”
Tống Thanh Hoa xoa đầu hai đứa trẻ, thản nhiên khen ngợi một câu.
Nói xong, ngón tay đột nhiên nắm lấy mái tóc mỏng mềm của hai đứa trẻ rồi kéo mạnh.
“Á…”
Đại Bảo và Tiểu Bảo đau đớn mà hét lên.
Nước mắt rưng rưng trong đôi mắt to tròn của hai đứa trẻ, nhưng bọn trẻ lại không dám khóc.
Hai đứa trẻ cắn chặt môi, dùng đôi mắt yếu ớt nhìn Tống Hân Nghiên một cách đầy đáng thương.
Tống Hân Nghiên hít thở một hơi, đồng tử co rút lại dữ dội.
Vào lúc này, bàn tay buông thõng bên người nắm chặt lại thành một nắm đấm.
Tống Dương Minh và Khương Thu Mộc cũng hít một hơi.
Tính khí nóng nảy của Khương Thu Mộc trực tiếp bùng nổ.