Editor: Leur | Beta: Mướp.

Kim Dũ Giai là bạn thân nhất của Cốc Tuân, từ hồi còn đi nhà trẻ đã dính nhau như keo da chó, từ tiểu học đến cấp hai, cấp ba và đại học, cho đến lúc tốt nghiệp mới đường ai nấy đi. Công việc trong hai năm đó của cô tóm gọn bằng 4 từ: sứt đầu mẻ trán. Vì vậy nên Cốc Tuân mới không có tinh thần hóng chuyện tình yêu thời xưa của Kim Dũ Giai, mãi sau này biết được cô ấy đang yêu, mang thai, rồi kết hôn.

Cốc Tuân trở về làm phù dâu. Buổi tối trước hôn lễ một ngày, cô vừa khóc vừa ôm lấy cái bụng hơi to lên của Kim Dũ Giai. Cô buồn phiền vì mình không phải là một cô bạn thân tốt, ngay cả chuyện giữa Kim Dũ Giai và Khúc Trí như nào cũng chẳng rõ.

“Cậu không đùa tớ đấy chứ?” Đồng tử Cốc Tuân thiếu chút nữa là bay ra khỏi mắt.

Kim Dũ Giai cười cười: “Đương nhiên rồi. Không phải cậu ta nhỏ hơn tớ hai tuổi sao, học đại học nghệ thuật đấy. Cậu ta tiêu tiền kinh khủng, thế là tớ giúp đỡ một chút thôi.”

Cô nàng hời hợt sơ lược chi tiết “bao dưỡng” như thế nào làm cho Cốc Tuân đã sửng sốt càng sửng sốt hơn.

“Đúng là được mở rộng tầm mắt mà Kim Dũ Giai ơi!” Cốc Tuân đập một cái trên vai cô ấy, thiếu điều đập nát vai cô, “Nói đi, cậu còn giấu diếm tớ gì nữa?”

“Cũng chẳng có gì, chỉ là…” Kim Dũ Giai lộ ra ánh mắt mê mẩn, cực kì hoài niệm thời gian yêu đương kia: “Hẹn hò với anh chàng nhỏ tuổi thật là ngọt ngào quá đi~”

Nhìn biểu cảm của cô ấy làm cho lòng Cốc Tuân rục rịch: “Ôi, tớ cũng muốn hẹn hò.”

Kim Dũ Giai biết thừa đức hạnh của Cốc Tuân, châm chọc: “Ngoài miệng thì cậu nói thế, lần trước tớ giới thiệu một vài đối tượng cho cậu mà cậu còn không muốn? Mẹ cậu cho cậu đi xem mắt cậu cũng không đồng ý, nhìn thằng em cậu đi, nó có bạn gái rồi đấy. Thế mà cậu vẫn cô đơn lẻ bóng, chả biết trong nhà cậu ai sẽ kết hôn trước nữa!”

Cốc Tuân nghe được hai chữ em trai, mắt mở to: “Cốc Sách có bạn gái?!”

“…”

Kim Dũ Giai phát hiện mình lỡ mồm, nhanh chóng tát mình một phát, rõ ràng Khúc Trí nói với cô là đừng nói cho Cốc Tuân rồi…

“Ôi ôi con làm gì vậy con trai, không được phép hái hoa…”

Nghĩ mình đã lừa gạt được cô, Kim Dũ Giai lập tức lấy cớ con muốn đi học trước giờ lên lớp, mang theo Đinh mập vèo một cái đã không thấy người, thậm chí bao lì xì của Cốc Tuân cũng không thèm lấy.

Cốc Tuân càng đau đầu hơn. Thằng nhóc Cốc Sách này giỏi nhỉ, vừa lên lớp mười hai đã dám tìm đối tượng yêu đương rồi?

Gọi đến nhà tìm nó!

Cô gọi điện thoại về nhà, là mẹ của Cốc Tuân nghe. Giọng mẹ cô cực kỳ thanh nhã: “A lô? Con gái đó à?”

“Cốc Sách đâu rồi mẹ?”

“Nó á? Được nghỉ hè nên ra ngoài chơi rồi.”

Mẹ của Cốc Tuân luôn bình tĩnh như vậy, chỉ cần con trai sống vui vẻ hạnh phúc là tốt rồi. Thật ra cũng là nhờ phúc của Cốc Tuân, nếu cô không phải học sinh xuất sắc mà đần độn thì cũng hỏng hết. Gia đình buộc phải phải chú ý vào cậu em trai hơn, dù sao nhà cũng cần một đứa có tiền đồ chứ.

“Nó đã lên lớp mười hai rồi, còn cà lơ phất phơ không học tập tốt nữa? Mẹ có biết xã hội này đáng sợ như nào không? Sinh viên vừa mới lớn được một chút, không có tấm bằng của các trường 985, 211 (1) thì phấn đấu thế nào, cứ cho là thằng bé còn nhỏ không hiểu chuyện, trong mắt chỉ có hiện tại đi thì mẹ cũng không thể để em ấy hưởng thụ như vậy chứ. Mẹ, lúc trước thi tốt nghiệp con học hành như nào mẹ biết rồi đấy, kỳ nghỉ cũng học được mười điểm, mẹ còn cảm thấy con học không đủ. Bây giờ đến lượt Cốc Sách, mẹ lại…”

Cốc Tuân cảm thấy hình như vị trí của mình và mẹ bị đảo ngược rồi thì phải, 3 mặt thì cô cũng chiếm đến 2 mặt trắng đen, cô bị coi là mặt trắng cũng phải bôi đen 800 lần.

“Nhưng mà thành tích của A Sách cũng đâu có kém… Một khối thì nó cũng phải đứng thứ 200 gì đấy mà…”

“Mẹ à, một khối 600 người, học sinh học khoa học tự nhiên có 320 người, mẹ vẫn cảm thấy tốt à?”

“…”

Đầu bên kia điện thoại không còn gì để nói. Cốc Tuân thở dài, cảm thấy như đàn gảy tai trâu vậy, không thể trông chờ vào mẹ cô được: “Bố con đâu?”

“Đi làm rồi. Tuân Tuân, con thuê phòng có dọn dẹp được không? Muốn mẹ đến giúp con quét tước không?”

Cốc Tuân nghe được giọng nói mẹ cô mềm hơn, cơn giận cũng tiêu tan hơn nửa. Cô nghĩ thầm, nhất định phải tìm thời gian để nói chuyện Cốc Sách với cha cô, học tập là chuyện quan trong nửa đời người, không qua loa được.

“Không cần đâu mẹ, con dọn dẹp hết rồi. Mẹ cứ nghỉ ngơi đi, chắc tầm hai ngày nữa con về nhà.”

“Được, được, vậy con nghỉ ngơi sớm đi, mẹ ra ngoài xem kinh kịch (2) đây.”

Điện thoại ồn ào một lát rồi im lặng, Cốc Tuân nhìn đồng hồ, 3 giờ chiều thì nghỉ ngơi cái gì.

Được rồi, là do cô làm mẹ cô đi xem kịch muộn hơn.

Gia đình Cốc Tuân không khác gì so với những gia đình bình thường khác. Cha cô là quân nhân chuyên nghiệp ở cục thuế gần 20 năm, ngồi lên vị trí phó cục trưởng chưa bao giờ bị hạ xuống; mẹ là một bà nội trợ toàn thời gian, ngoại trừ việc chăm sóc hai đứa con lúc nhỏ có hơi khó khăn ra thì bây giờ cuộc sống của bà rất tốt. Người làm cho Cốc Tuân đau đầu nhất không ai khác chính là thằng em trai trời đánh, mắng không nỡ đánh cũng không xong mà không thể bày ra vẻ mặt khó chịu với nó được. Nặng lời một tí là nó lại bỏ nhà ra đi, chuyện này đã xảy ra quá nhiều lần rồi mà bố mẹ cô cũng không vội, cứ từ từ đợi cậu trở về nhà.

Kỳ lạ nhỉ? Cốc Tuân nghĩ lại năm đó bố mẹ cô đối xử với cô nghiêm túc như thế, cô còn tưởng mình đang mơ. Ai cũng là con, thế mà lại bị đối xử hoàn toàn khác nhau.
Hơn 9 giờ tối, cửa hàng của nhà họ Lôi đóng cửa. Lôi Việt kết thúc công việc rồi đi về nhà trọ, anh mở máy tính, bạn bè vội vã mời anh vào tổ đội.

Tuy nhiên Lôi Việt không hề nôn nóng chút nào, chơi game không phải mục đích của anh, anh còn có việc quan trọng hơn cần làm.

Mệt mỏi cả ngày, bây giờ phải làm cái gì đó cho mình thư giãn trước đã, chẳng hạn như – mèo.

Anh có một con mèo, tên là Rầu Rĩ, không biết tuổi. Dù sao lúc anh nhặt được nó cũng chỉ là một con mèo con, bây giờ mới nuôi được hai tháng. Chiếc rìu não nhỏ (3) này nghịch ngợm cực kì, chăm sóc nó không dễ dàng gì, đó là nguồn gốc tên của con mèo cái này.

Vốn Lôi Việt muốn dựa vào hoa văn màu đen trên người con mèo mà đặt tên cho nó là Tiểu Ngư, nghĩ lại thì thôi khỏi, trong nhà có một cái bể cá nhiệt đới, làm thế nào mà chịu đựng được.

Phân của Rầu Rĩ cực kì thối, thế nên mỗi lần Lôi Việt dọn cho nàng mèo này đều đeo khẩu trang vào, vừa dùng xẻng xúc vừa nói: “Rầu Rĩ này, hôm nay rốt cuộc mày ăn gì mà thối kinh lên thế? Tao không nên đặt cho mày là Rầu Rĩ, đặt là thối thối mới đúng…”

Thối thối tỏ vẻ lạnh lùng, luôn giả vờ đoan trang ngồi một bên nhìn Lôi Việt, đôi mắt màu cam nhìn theo hướng di chuyển của cái xẻng, như muốn nói: “Dù sao thì mi cũng phải dọn, sao ta phải đi đúng chỗ, hứ.”

Nàng mèo này chỉ biết đào chậu cát mèo chứ chưa bao giờ đi đúng chỗ. Mỗi lần đào thì sàn nhà vương vãi đầy cát. Lôi Việt canh giờ lập tức đem nó ra chậu cát mèo, sau đó dùng xẻng dọn. Từ đó con mèo quen thói, chưa bao giờ đi đúng chỗ.

“Nhìn tao làm gì? Tao đẹp trai lai láng quá đúng không?”

Trong nhà không có một ai, cho nên Lôi Việt thích nói chuyện với Rầu Rĩ, xem như giải sầu.

Rầu Rĩ nhìn anh, cái đuôi màu xám vẫy qua vẫy lại, một chút ý nghĩ tới gần cũng không có. Lôi Việt duỗi tay, Rầu Rĩ giống như hoảng sợ nhảy ra sofa cảnh giác nhìn anh.

Nuôi được hai tháng mà chưa thân thiết được với nó, nói thật, Lôi Việt hơi thất vọng. Nhưng mà anh vẫn kiên nhẫn, vì trong nhà này, Rầu Rĩ chính là bạn, là người nhà của anh.

Anh che mũi lấy túi rác ném ra ngoài cửa, bỗng nhiên phát hiện sáng nay quên vứt rác, góc tường ngoài cửa chất một đống. Phân mèo với thức ăn thừa, ở trong cái thời tiết nóng chảy mỡ như này tỏa ra một mùi hương cực kì thối.

Làm cho người ta cảm thấy buồn nôn.

Lôi Việt tìm một cái túi lớn hơn gói toàn bộ rác vào, mở cửa đi xuống tầng, đi đến thang máy thì phát hiện Rầu Rĩ cũng bám theo sau.

Anh bất ngờ, ôm nó lên rồi đi đến thang máy.

Ban đêm thời tiết vừa oi bức vừa ẩm ướt, Lôi Việt cảm thấy may mắn là mình đi dép lê, nếu anh mà đi giày thể thao ra ngoài chắc chắn sẽ bị nấm chân.

Rầu Rĩ ở trong lồng ngực anh không chịu nằm yên, đây là lần đầu tiên cô nàng ra ngoài vào buổi đêm nên rất tò mò với khu phố hiện đang tối như mực này. Nhưng cô nàng không kêu meo meo, chỉ vặn vẹo khiến Lôi Việt không thể lấy tay đặt nó lại vị trí cũ. Còn chưa kịp đi đến chỗ đổ rác, Rầu Rĩ cựa quậy một chút rồi tọt ra ngoài – như đã dự liệu, con mèo đã bỏ chạy.

Lôi Viện nhanh chân đuổi theo, vừa đuổi theo vừa gọi to: “Rầu Rĩ, đừng có chạy!”

Rầu Rĩ làm sao mà biết được anh nói cái gì, nó chạy theo bản năng về phía chỗ tối, nó chạy vào lùm cây ven đường. Khoảnh khác nó chui vào trong bụi cây, Lôi Việt nghĩ thầm, xong rồi. Một con mèo đen mà chạy vào bóng tối thì tìm bằng trời.

“Rầu Rĩ ơi, Rầu Rĩ!”

Bây giờ là thời điểm nhiều người đã ngủ rồi, Lôi Việt cũng không dám lớn tiếng, chỉ có thể ném túi rác mở đèn pin chui vào bụi cây. Bụi cây rất lớn, cả khu phố này đều tự hào về độ thoáng mát, trong đó có rất nhiều cây long não. Lôi Việt vừa bước vào một giây, anh đã cảm thấy như đang bị hàng trăm con sâu cắn.

Đi dép lê, mặc quần đùi, bà mẹ nó!

“Rầu Rĩ, Rầu Rĩ!”

Trong bụi cây ngoài tiếng ruồi muỗi kêu ong ong và mạng nhện phủ đầy thì không có bất kỳ âm thanh nào khác.

Đột nhiên ở giữa, Rầu Rĩ từ trên cành cây nhảy ra, giống như con thỏ nhảy nhót hai ba lần rồi lại tót lên một cái cây khác.

Thần kinh hoạt động mạnh ghê, không hổ là rìu não nhỏ.

Lôi Việt bị dọa, tay chân luống cuống làm rơi đèn pin xuống đất. Đến lúc anh nhặt điện thoại lên thì tiếng động đã biến mất trong lùm cây. Anh lần theo âm thanh mà đuổi theo, dừng chân dưới tán cây hoa quế.

Cây hoa quế không thơm như cây long não, cành thấp và phức tạp hơn nhưng cũng không quá rậm rạp, anh nhìn thấy Rầu Rĩ ngồi ngay ngắn trên cành cây, cặp mắt sáng nhìn chằm chằm vào anh.

“Rầu Rĩ, xuống đi nào. Mày không xuống là tao tẩn mày đấy!”

Cũng không biết là có hiểu được lời dọa dẫm này không mà Rầu Rĩ hất đầu “soạt” một cái rồi nhảy ra ngoài, bỗng nhiên một tiếng hét chói tai của một người phụ nữ vang lên. Đêm trăng thanh gió mát, tiếng thét đã phá vỡ sự im lặng của khu phố văn hóa này.

Cốc Tuân đang đi vứt rác, vừa ăn xong bữa khuya nên tâm trạng đang rất ổn, tự nhiên trên đầu rơi xuống một cái gì đó, cô chỉ có thể cảm thấy hình như nó có móng vuốt, cào qua mái tóc đen của cô, còn tính cào sâu vào da đầu.

“Con mẹ nó cái quỷ gì thế, cút đi cút đi!!”

Cốc Tuân hất Rầu Rĩ ra, Lôi Việt chui ra khỏi bụi cây cạnh khu đổ rác, cả người nhếch nhác giống như một thằng ngốc núp trong bóng tối.

Nhìn thấy Lôi Việt đang đi về phía mình, tuyến thượng thận (4) của Cốc Tuân chạm tới đỉnh, vừa mắng vừa hét chói tai, cuối cùng cũng quăng được con mèo ra ngoài, đập vào mặt Lôi Việt.

Lôi Việt đứng cạnh Cốc Tuân không biết làm sao để dừng lại, bỗng bắt được Rầu Rĩ, anh nhẹ nhõm thở một hơi, cười nói.

“Cuối cùng cũng tìm được mày.”

Chú thích:

(1) Dự án 211: Dự án 211 là một dự án được phê duyệt bởi Đặng Tiểu Bình. Dự án 211 của Bộ Giáo dục 211 nhằm vào thế kỷ 21, tập trung vào việc xây dựng khoảng 100 tổ chức học tập cao hơn và một số ngành học chính. Điều kiện xét tuyển của các trường đại học 211 với học viên vô cùng khắt khe. Chất lượng đào tạo, chất lượng đầu ra vô cùng được chú trọng. Những sinh viên có tấm bằng tốt nghiệp của các trường đại học

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play