Đột nhiên xảy ra chuyện như vậy, Lôi Việt không biết phải an ủi Cốc Tuân như thế nào, từ nhỏ đến lớn anh chưa từng an ủi cô gái nào, chỉ có thể ở cạnh bên, tay chân luống cuống.
“Cái đó … Cốc Tuân, em có ổn không?”
Không ngờ rằng Cốc Tuân lập tức thay đổi sắc mặt đứng lên, ngoại trừ đôi mắt hơi đỏ, những thứ khác bình tĩnh như thường lệ. Cô vuốt tóc: “Rầu Rĩ đâu rồi? Em còn chưa làm quen với nó nữa.”
Lôi Việt hơi bối rối, khả năng điều chỉnh tâm trạng của Cốc Tuân vượt qua sự tưởng tượng của anh.
“Ở trong phòng, em đi xem đi.”
Cốc Tuân đi tới chỗ Rầu Rĩ đang nằm trên cửa sổ, nghe thấy động tĩnh nó vểnh tai chậm rãi nhìn sang Cốc Tuân.
Thật ra Cốc Tuân vẫn còn hơi sợ nó, lần đầu tiên gặp Lôi Việt vào đêm hôm đó, Rầu Rĩ không khách khí chút nào mà bám vào đầu cô.
Lôi Việt sải từng bước qua ôm Rầu Rĩ tới bên người Cốc Tuân, anh muốn đặt Rầu Rĩ vào trong ngực cô. Cô nghi ngờ lùi lại theo bản năng nhưng Rầu Rĩ ỏn ẻn kêu lên hai tiếng “meo ~ meo ~” cô liền thấy mềm lòng, đưa hai tay ra.
Rầu Rĩ thuận lợi nằm trong vòng tay Cốc Tuân, con mèo thông minh nhanh chóng tìm được vị trí thoải mái, đặt đầu ở cùi chỏ của Cốc Tuân mà ngủ.
“Ái chà, mày ngủ thật ngoan.” Cốc Tuân trà đầy vui sướng, “So với lần trước thì thông minh hơn nhiều.”
Lôi Việt nhìn Cốc Tuân thêm lần nữa, xác nhận lại tâm trạng của cô, không còn đau lòng, tức giận là tốt rồi.
“Tim mày đập thật nhanh nha.” Cốc Tuân sờ Rầu Rĩ, “Còn vẫy đuôi nữa.”
“Bởi vì nó đang cao hứng đó.”
“Phải không?” Cốc Tuân cũng cao hứng nhìn Lôi Việt: “Tôi đã hiểu vì sao anh lại nuôi mèo.”
“Ừ?”
“Bởi vì động vật mềm mềm dễ thương có thể trị bệnh nha ~ phải không Rầu Rĩ?”
Giọng nói của Cốc Tuân cũng bắt đầu mềm mại dễ thương, giống như Lôi Việt, cho dù là một người đàn ông cao lớn nhưng khi nói chuyện cùng với một con mèo dễ thương đều nũng nịu, ngọt mềm.
Rầu Rĩ bị Cốc Tuân ôm, cô còn phá lệ thưởng cho ăn một gói thịt bò khô. Trước khi ngủ, Cốc Tuân miễn cưỡng nhốt mèo nhỏ ở ngoài ban công bởi vì ngoài đó Lôi Việt đã làm ổ cho nó. Dù sao cũng là nhà của người ta, chạy loạn khắp phòng thì không hay.
Cốc Tuân đi vào phòng thay đồ ngủ, Lôi Việt hâm một ly sữa nóng mang vào để cô uống cho dễ ngủ. Cốc Tuân uống non nửa ly thì không uống nổi nữa, thấy vậy Lôi Việt uống hết phần còn lại.
“Anh ngủ bằng giường xếp sao?”
“Anh…sao cũng được.”
Thật ra Lôi Việt định ngủ ở phòng ngủ phụ, sống chung thì sống chung, nhưng một người phụ nữ như Cốc Tuân, anh càng phải để không gian riêng tư cho cô.
“Anh có thể cùng ngủ trên giường với em, không phải ngày mai đều phải đi làm lúc chín giờ sao?”
“Vậy được!”
Lôi Việt nhanh như chớp trở về phòng bếp rửa chén, lại gần chiếc giường xếp lấy gối còn Cốc Tuân nằm trên giường xem điện thoại di động.
“Mười giờ rồi, mau đi ngủ thôi.” Lôi Việt tắt đèn, Cốc Tuân cũng tự giác để điện thoại xuống.
Vừa nằm xuống liền rơi vào một vòng tay ấm áp.
Truyện Hệ ThốngCốc Tuân nghiêng người, dựa vào hõm vai Lôi Việt. Yết hầu của Lôi Việt cử động ở trong cổ họng, từng giây từng phút suy nghĩ các loại khả năng kế tiếp có thể xảy ra, sau đó cẩn thận duỗi tay ôm Cốc Tuân vào ngực để cô ngủ thoải mái hơn.
Lôi Việt muốn nói rằng anh đã mua “áo mưa”.
Mà Cốc Tuân lại nói: “Mệt quá, anh ngủ ngon nhé.”
….
Tô Tề trở về Thượng Hải nhưng vẫn giữ liên lạc với Cốc Tuân, trong giờ làm việc ngày hôm sau, Cốc Tuân nhận được rất nhiều tin nhắn từ wechat, bao gồm cả những tin từ đêm hôm trước mà cô quá bận không có thời gian đọc.
Cốc Tuân không ghét hắn nhưng không thể phủ nhận rằng thời gian đã khiến hai người thay đổi. Từ khi nào mà cô không nhận ra Tô Tề đã thay đổi lớn như vậy? Nếu như mục đích của hắn vẫn là theo đuổi cô giống như năm đó thì lần này Cốc Tuân vẫn sẽ lựa chọn từ chối hoàn toàn.
Người đã chậm trễ một lần há có thể có lần thứ hai? Dù Cốc Tuân có cặn bã đi chăng nữa thì cũng không đến mức này.
Không thể rõ ràng hỏi thẳng những tính toán nhỏ nhặt trong lòng Tô Tề, điều duy nhất Cốc Tuân có thể làm là thể hiện rõ lập trường của mình. Cô đăng bài trong vòng bạn bè của mình, dùng tấm ảnh Lôi Việt đang nấu cơm, caption ghi:
“Đã thoát FA.”
Trong nháy mắt, phòng làm việc như ong vỡ tổ.
Đám người bên ngoài giống như sắp điên rồi, các chị em không kiềm chế được tính tò mò, đề cử ra một người vào phòng Cốc Tuân hỏi, cuối cùng người bị đẩy vào dĩ nhiên là trợ lý của Cốc Tuân – Thiên Thiên.
Thiên Thiên gõ cửa dò xét thò đầu vào, Văn Định Niên ngẩng đầu trước: “Vào!”
“Em tới tìm chị Cốc…” Thiên Thiên vâng vâng dạ dạ, dáng vẻ ngượng ngùng: “Chị Cốc..”
Cốc Tuân biết ý đồ của cô bé, buông cây bút trong tay xuống, mỉm cười: “Có chuyện gì nói đi.”
Thiên Thiên lập tức kéo cái ghế ngồi xuống, nhỏ giọng hỏi: “Chị Cốc, status trên vòng bạn bè của chị là thật sao?”
“Vòng bạn bè? Cái gì vòng bạn bè?” Văn Định Niên bận bịu cả buổi, không có thời gian nhìn điện thoại, hắn mở ra nhìn một cái sợ hết hồn: “Cốc Tuân, cậu đang hẹn hò?”
Không chỉ ngạc nhiên, mừng rỡ mà còn không thể tin: “Bà cô già đang hẹn hò?”
Cốc Tuân liếc Văn Định Niên một cái: “Đừng có nói bậy bạ trước mặt cấp dưới…Hẹn hò thì sao, có phạm tội không?”
Văn Định Niên vỗ tay lớn ba cái: “Được được được, cả nước đều chúc mừng! À Không, giờ cả công ty cùng chúc mừng!”
Thiên Thiên cảm động đến mức sắp khóc: “Chị Cốc, chị thật sự có đối tượng rồi!”
“Ừ đi ra ngoài thông báo đi, tối nay chị mời mọi người ăn cơm, không ai được phép vắng mặt.”
“Được ạ!”
Thiên Thiên chạy như bay ra ngoài, Văn Định Niên đi tới, nghiêng người nhìn Cốc Tuân làm việc ngồi xuống, “Trước đây cậu nói năm nay nhất định sẽ có tin tốt, khi đó đã có tín hiệu à?”
Cốc Tuân xoay bút: “Cậu đoán xem.”
“Này nha, tớ đoán sao được, người đàn ông kia không phải đang sống ở nhà cậu chứ? Tớ nhìn qua hình thấy rất giống nhà của cậu…” Văn Định Niên phóng to hình ảnh ra nhìn: “Nhìn đôi cánh tay của bạn trai cậu nè, ai da không tệ nha, tuổi tác kém hơn cậu đúng không?”
“Cậu đoán xem.”
m thanh thông báo tin nhắn chúc mừng trên wechat vang mãi không dứt, Cốc Tuân chuyển sang chế độ im lặng, dùng tay ra hiệu: “Tối tớ sẽ nói sau được không? Bây giờ còn phải làm việc.”
Văn Định Niên không nhịn được chép chép miệng, quay về bàn làm việc của mình: “Lại còn tỏ vẻ thần bí, tớ ngược lại muốn nhìn một lần xem bạn trai cậu là thần thánh phương nào, buổi tối kêu anh ta đi cùng đi, tớ phải uống với anh ta!”
Ở bên kia, Lôi Việt vừa vui mừng vừa hoảng loạn, kéo Cẩu Tử đến phòng chứa đồ điên cuồng bày tỏ niềm vui sướng: “Tao vốn cho là cô ấy chỉ muốn hẹn hò bí mật với tao nhưng cô ấy công khai rồi! Mày nói xem có phải cô ấy hoàn toàn chấp nhận tao rồi không? Tiếp theo nên làm gì đây? Có phải tao sắp được đi gặp phụ huynh không? Trời ơi tao không dám, làm sao bây giờ…”
Cẩu Tử sững sờ trước mặt Lôi Việt, mặt không biểu cảm: “Sao mày biết vòng bạn bè của cô ấy có để chế độ hiển thị đối với một mình mày hay không?
Một chậu nước lạnh tạt thẳng xuống đầu Lôi Việt.
“Không…Không thể nào…” Lôi Việt chột dạ “Cô ấy làm như vậy để làm gì chứ? Mày đùa như vậy không vui đâu.”
“Không chừng đấy, mày suy nghĩ cẩn thận chút xem.” Cẩu Tử phân tích như người từng trải, “Nữ cường nhân tư duy phát triển, không đơn thuần như mày tưởng tượng, đột nhiên đến đây nhất định là có vấn đề nha, mày tự mình ngẫm lại xem, cô ấy có từng bàn bạc qua với mày hay không?”
Lôi Việt suy nghĩ một chút, đúng vậy, cách đây không lâu hai người có chụp ảnh tự sướng, lúc anh muốn đăng lên thì bị Cốc Tuân ngăn lại, cô nói tạm thời đừng để lộ, sao hôm nay lại…
Tim anh hụt mất một nhịp, wechat thông báo tin nhắn Cố Tuân hỏi anh tan việc xong có rảnh rỗi không.
“Tao nên nói gì giờ?”
“Mày cứ nói thiệt đi, xem xem cô ấy tìm mày có việc gì.”
Cốc Tuân: “Tối nay em đồng ý mới các nhân viên ăn cơm, anh có đồng ý ra mắt mọi người không?”
Cẩu Tử nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại của Lôi Việt: “Nếu như cô ấy đồng ý dẫn mày đi thì tức là thật sự muốn công khai, đăng ký chủ quyền, à đừng quên về nhà thay đồ trước đấy.”
Cẩu Tử thở dài một cái rồi rời đi, trong lòng tiếc nuối vạn phần: Sao mà thằng Lôi Việt năm nay may mắn vậy!
Lôi Việt trả lời nhanh như chớp: “Được, ở đâu vậy? Cho anh thời gian và địa điểm đi, tan ca anh sẽ đến.”
Cốc Tuân: “Nhớ về nhà thay quần áo một chút, em sẽ nhờ bạn gửi cho anh một bộ đồ, anh đến phòng nhận đồ rồi lấy.”
Lôi Việt thầm nghĩ sao mà giống Cẩu Tử thế, nhưng anh vẫn rất hưng phấn: “Được rồi!”
…
Cốc Tuân có một người bạn từ hồi cấp hai đang làm thiết kế thời trang, thích sự độc đáo nên mở một cửa tiệm nhỏ ở trung tâm thành phố. Cố gọi điện thoại cho bạn để nhờ bạn chuẩn bị một bộ trang phục cho người đàn ông cao gần một mét chín ở nhà. Lúc Lôi Việt trở về nhận một chiếc túi đựng hộp quà tinh xảo từ bảo vệ.
Bên trong là một bộ quần áo giản dị của đàn ông, áo sơ mi ngắn tay cổ tròn màu xám, với quần jean bó chân màu xanh, thắt lưng được dệt bằng cây mây, tổng thể cho thấy một phong cách dân dã tươi mới.
Lôi Việt bình thường mặc quần áo không kén chọn, về cơ bản đều tìm quần áo nam trên taobao, thấy đẹp là mua, anh cho rằng đẹp mắt có ba điểm chính: nhất định phải rộng, màu đen trắng xám, từ khóa là phong cách Hàn Quốc.
Cốc Tuân chọn cho anh bộ quần áo này, hiển nhiên vượt ra ngoài phạm vi cuộc sống hàng ngày của Lôi Việt. Nhưng anh cũng không có từ chối, tắm xong anh chải tóc ngôi ba – bảy, quần áo trên cơ thể khiến cho hiệu quả vượt xa ngày bình thường.
Nhìn thoáng qua như một hotboy đẹp trai vây!
Anh nhìn tờ ghi chú nhỏ dán trên hộp, mang đôi vớ ngắn đi giày để lộ cổ chân, nhìn trong gương thiếu chút nữa bị chính mình mê hoặc.
Nếu không như vậy thì sao có thể làm nở mày nở mặt cho Cốc Tuân? Quá hoàn mỹ.
Cốc Tuân ở bên kia đã bắt đầu ăn bữa tối, cô cố ý dặn dò Lôi Việt đi từ từ, chỉ cần đi qua là được. Nhưng các đồng nghiệp của cô rất trông chờ, nhất là người đàn ông đã có hai con – Văn Định Niên.
Lúc lo lắng, anh cái gì cũng dám nói, giơ ly rượu: “Tớ nói nè Cốc Tuân, cậu sẽ không thuê một người đến để giới thiệu chứ? Sao anh ta đến trễ vậy?”
Cốc Tuân không nhanh không chậm nhấp một ngụm rượu vang: “Mới hơn sáu rưỡi, anh ấy cũng phải tan việc xong mới tới được.”
Nhưng cái miệng bát quái xung quanh:
“Chị Cốc anh ấy làm nghề gì?”
“Chị Cốc anh ấy bao nhiêu tuổi ạ?”
“Chị Cốc nhất định sẽ hẹn hò với con nhà giàu đúng không? Nếu không sao có thể lọt vào mắt chị chứ…”
Cốc Tuân cười qua loa lấy lệ: “Chớ nói bậy, anh ấy tới rồi.”