Edit: Nguyệt Ảnh

(Đọc truyện trên wattpad: https://www.wattpad.com/user/__nguyetanh__)

Lạc Nhất Nhiên xoay đầu chuyển hướng về phía người nói chuyện.

Đôi mắt đỏ trong veo thẳng lăng lăng dừng trên người cô gái mặc áo kẻ sọc hồng nhạt.

Cô gái kia nhìn thấy búp bê cử động thì ngây người: "Còn là hai BOSS ư???"

Lạc Nhất Nhiên thân thiện nhếch khóe miệng, lộ ra hàm răng trắng muốt. Vì bảo trì lễ nghi, cậu còn khống chế ảo thuật gia cởi mũ xuống gật đầu với cô gái áo kẻ sọc hồng nhạt kia.

Cô gái kia trong nháy mắt có loại ảo giác một mình ngồi xem màn chào bế mạc của rạp xiếc kinh dị giữa đêm khuya. Cô theo bản năng cọ sang chỗ ngồi bên cạnh một chút.

Vì thế búp bê cũng thuận theo nhìn sang bên cạnh.

Đó là một nam nhân mặc áo khoác gió, tuổi chừng hơn ba mươi, tóc ngắn đến mức có thể đâm thủng tay, mà trên mặt có một vết sẹo kéo dài từ khóe miệng đến tận huyệt thái dương.

Khuôn mặt nhìn kỹ có chút dọa người, nhưng khí chất cực kỳ an tĩnh, hơi không chú ý một chút là sẽ không để ý đến hắn.

Búp bê dừng lại, trong lòng đánh lên ký hiệu "cần lưu ý" với người này.

"Làm cái gì thế?! Mau ngồi xuống!" Hướng dẫn viên du lịch phát vé lúc đầu đang đứng ở cửa xe, gã hung tợn như thể là ông chủ của mọi người: "Sắp xuất phát rồi!"

Nói, ánh mắt gã bạo ngược nhìn về phía búp bê: "Nói ngươi đó, không nghe thấy sao?"

Hạ Lãng đang co thành một cục lấy hết can đảm kéo góc áo ảo thuật gia, sau đó nhanh chóng nói: "Nhiên ca, ngồi xuống trước đã."

Búp bê liền điều khiển ảo thuật gia ngồi xuống, sau đó mình từ trên vai ảo thuật gia nhảy vào trong túi trước ngực.

Cậu vừa mới ngồi xuống, xe bắt đầu chuyển bánh. Lạc Nhất Nhiên liếc nhìn ghế ngồi trước mặt, không thấy có ai ngồi ở ghế lái.

Hạ Lãng cũng thấy, hắn run lên một cái.

Tuy đang ngồi gần nhau, nhưng Lạc Nhất Nhiên hiện tại quá nhỏ, vì thế không có chú ý tới Hạ Lãng đang run rẩy. Chỉ là cậu biết tính cách của Hạ Lãng, cho nên Lạc Nhất Nhiên nhìn cũng không nhìn nói: "Đừng lo lắng, trên xe hẳn là an toàn."

Sự tín nhiệm của Hạ Lãng dành cho Lạc Nhất Nhiên gần như xuất phát từ bản năng, cho nên chẳng sợ Lạc Nhất Nhiên ngay cả lý do cũng không nói, trong nháy mắt kia Hạ Lãng cũng nhận định rằng trên xe an toàn.

"Có rất nhiều người." Lạc Nhất Nhiên trần thuật một sự thật.

"Có người chơi khác gia nhập." Hạ Lãng nhỏ giọng nói: "Cũng có thể là đồng đội có quan hệ bạn bè ràng buộc bị bắt kéo vào trò chơi. Đồng đội của em cũng bị kéo vào."

Lạc Nhất Nhiên nhìn Hạ Lãng, sau đó theo ánh mắt Hạ Lãng thấy được đồng đội của hắn.

Chính là người đàn ông trung niên khá mập mạp ngồi ở nửa cuối xe.

Người đàn ông kia vốn đang nhìn ảo thuật gia, nhưng khi Lạc Nhất Nhiên chuyển ánh mắt nhìn sang, hắn cũng lập tức nhìn về phía Lạc Nhất Nhiên.

Thật nhạy bén.

Lạc Nhất Nhiên thu hồi tầm mắt, sau đó quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Cậu tên Lạc Nhất Nhiên đúng không?"

Phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói. Giọng nói hắn không tính rất cao, nhưng chất giọng độc đáo, vì thế dễ dàng lan truyền ra trong xe.

Ngay khi âm thanh hắn vừa cất lên, trong xe vốn có chút ồn ào rất nhỏ lập tức yên tĩnh lại, trừ bỏ tiếng xe buýt gầm rú ra thì không còn tiếng nào khác.

Có loại cảm giác giương cung bạt kiếm.

Hạ Lãng chột dạ cúi đầu, ảo thuật gia không rên một tiếng dường như đang xem náo nhiệt, còn Lạc Nhất Nhiên ngay cả mí mắt cũng chưa nâng.

Người đàn ông ngồi ghế sau nhíu mày, hắn nhìn hướng dẫn viên du lịch đang dựa vào cửa xe nhắm mắt, đứng lên.

Đại đa số ánh mắt trên xe đều nhìn theo hắn, sau đó người đàn ông khom lưng đặt tay lên vai ảo thuật gia quấn đầy băng vải, bất mãn nói: "Loại đặc biệt, hỏi ngươi đấy."

"Phải ha, cũng có thể là loại đặc biệt." Cô gái ban đầu gọi ảo thuật gia cùng búp bê là BOSS cũng phản ứng lại, nhưng khi cô vừa lên tiếng đã thu được cái nhìn như một tên ngốc của người ngồi phía sau ảo thuật gia.

"......"

"Quần áo của tôi là do một người rất quan trọng thiết kế cho tôi, cho nên anh có thể buông tay ra được không?" Giọng nói ảo thuật gia rất nhẹ nhàng, xem độ cong của băng vải trên mặt hình như còn đang cười.

Nhưng ngay lúc đó Lạc Nhất Nhiên đột nhiên có loại cảm giác —— nếu cậu không có khống chế ảo thuật gia, vị đại ca đang vịn vai sau ghế này sợ là tay đã không còn ở nguyên chỗ nữa rồi.

Người ngồi ghế sau còn muốn nói gì đó, nhưng trong lơ đãng ánh mắt lại đối diện với búp bê mắt đỏ trước ngực ảo thuật gia. Hắn dừng lại, sau đó rút tay về.

Búp bê thao túng ảo thuật gia đặt mình lên trên chiếc mũ ảo thuật cao cao. Cậu đứng thẳng tắp, từ đầu đến chân đều lộ ra vẻ tinh xảo quý giá, cặp mắt như được làm từ hồng ngọc kia nhìn tất cả mọi người trong xe một vòng: "Tôi là Lạc Nhất Nhiên."

Trong xe càng thêm yên tĩnh, hướng dẫn viên du lịch ở cửa mở mắt ra nhìn mắt búp bê.

Trò chơi đã công bố tên của cậu, về cơ bản hầu như tất cả người chơi đều biết có một kẻ gọi là Lạc Nhất Nhiên phóng hỏa thiêu đốt rừng rậm, dẫn tới mọi phó bản liên quan đến khu rừng này đều tạm thời đóng cửa, đồng thời cũng thông báo cậu sẽ tham gia phó bản mới 《 nhân ngư biến mất 》.

Chưa kể đến người chơi sẽ tự nhiên sinh ra trí tò mò với Lạc Nhất Nhiên, chỉ riêng phó bản《 nhân ngư biến mất 》mà trò chơi cho cậu sau một loạt động tác của cậu này, khỏi cần nghĩ cũng biết không phải thứ gì tốt đẹp rồi.

Nói ngắn gọn, trong phó bản《 nhân ngư biến mất 》này, đại đa số người chơi sẽ không chỉ tò mò với cậu, mà còn sẽ oán hận cậu vì đã kéo mình vào trong một phó bản nguy hiểm hơn.

Cho nên có thể che giấu thân phận được thì tốt, thế nhưng ...... Ánh mắt Lạc Nhất Nhiên nhìn chăm chú về phía thiếu niên tóc quăn màu xám đang ngồi bắt chéo chân ở hàng ghế cuối cùng —— cũng không dễ giấu.

Thiếu niên tóc xám thấy Lạc Nhất Nhiên đang nhìn mình thì vui vẻ giơ tay vẫy vẫy cậu, thân mật gọi: "Nhiên Nhiên!"

Lạc Nhất Nhiên nhíu mày.

Thiếu niên tóc quăn lại không chút để ý, cậu ta chỉ cười hì hì vẫy tay: "Đã lâu không gặp! Có qua có lại, lần này đến lượt tôi treo ngược anh được không?"

Lạc Nhất Nhiên thu hồi tầm mắt, cũng không nhìn cậu ta nữa, chỉ một lần nữa đặt ánh mắt lên người ngồi ghế sau: "Tôi là Lạc Nhất Nhiên, anh có việc gì không?"

Ngữ khí của cậu thật sự rất tốt, nếu khoác túi da của một học sinh, phỏng chừng mọi người đều sẽ cảm thấy cậu hiền lành chất phác.

Nhưng hiện tại cậu là một con búp bê quỷ dị có thể nói chuyện, hơn nữa con búp bê xinh đẹp lịch sự này về cơ bản ngày hôm qua đã tự mình phá huỷ cả một phó bản...... Không, phá huỷ cả một khu rừng.

Người ngồi ghế sau trầm ngâm: "Trò chơi cho cậu một túi da như vậy, có phải bởi vì trong hiện thực cậu là một tên tội phạm nổi danh đang lẩn trốn không?"

Lạc Nhất Nhiên: "?"

Lạc Nhất Nhiên phủ nhận: "Tôi là người tốt."

Trong xe lại yên tĩnh lần nữa, hàm nghĩa sự yên tĩnh lần này Lạc Nhất Nhiên không hiểu lắm.

Thẳng đến khi thiếu niên tóc quăn phá lên cười sằng sặc, hai cái chân đều dậm đùng đùng: "Nhiên Nhiên...... Ha ha ha ha, làm sao mà ...... Người từng giết người, cho dù không thể coi là người xấu, nhưng cũng không thể dùng từ người tốt để hình dung mình chứ?"

Lạc Nhất Nhiên nheo mắt lại.

Thiếu niên mở tay ra, cậu ta nghiêng đầu, trên mặt là nụ cười khoa trương: "Trò chơi này người chơi hàng ngàn, điểm giống nhau duy nhất của mọi người chính là —— từng giết người."

Người mới duy nhất còn sống sót trong phó bản ngày hôm qua chỉ có mình Lạc Nhất Nhiên, nhưng người sau khi nhận được thông tin này có sự dao động lại là Hạ Lãng.

Hạ Lãng cuộn tròn lại, hắn che miệng, ánh mắt mờ mịt lại sợ hãi.

Lạc Nhất Nhiên bình tĩnh làm thiếu niên cảm thấy không thú vị, cậu ta thu tay lại: "Sao anh lại không kinh ngạc chứ? Ngụy quân tử."

"Cố ý, vô tình, phòng vệ, trực tiếp, gián tiếp......" Từng chữ của Lạc Nhất Nhiên liền mạch, không nhanh không chậm: "Nguyên nhân khiến người khác tử vong nhiều như vậy, vì sao tôi phải kinh ngạc?"

Lạc Nhất Nhiên nói có chút khó hiểu, nhưng Hạ Lãng lại theo âm thanh của cậu dần dần bình tĩnh lại.

Thật là kỳ quái. Ý cười của thiếu niên tóc quăn hoàn toàn rút đi —— rõ ràng là một con búp bê nho nhỏ xinh đẹp, vì cái gì nhìn vào chỉ cảm thấy quỷ dị, hoàn toàn không thấy đáng yêu chứ.

Thiếu niên tóc quăn trầm mặt xuống càng khiến nụ cười của Lạc Nhất Nhiên trở nên chân thành tha thiết hơn. Cậu một lần nữa nhìn về phía thanh niên áo sơ mi đen ngồi ghế sau: "Anh còn có vấn đề gì nữa không?"

Vấn đề? Hắn căn bản không có vấn đề gì, từ lúc bắt đầu hắn chỉ muốn tìm phiền phức mà thôi, nhưng hiện tại...... Thanh niên sơ mi đen trầm mặc một hồi, sau đó im lặng ngồi xuống, dùng hành động trả lời Lạc Nhất Nhiên.

Lạc Nhất Nhiên cười cười, sau đó ngồi xuống chiếc mũ của ảo thuật gia.

Không khí trong xe an tĩnh lại, hướng dẫn viên du lịch đứng ở cửa xe thở dài tiếc nuối, đôi mắt nhìn thẳng về phía thanh niên áo sơ mi đen: "Đáng tiếc. Ta thích nhất là náo nhiệt."

Thanh niên áo đen sửng sốt, hắn thử thăm dò hỏi: "Vì sao?"

"Ngươi không biết sao? Trong xe cấm ồn ào. Cho nên đứa trẻ nào ầm ĩ ta sẽ khiến nó yên tĩnh lại, hơn nữa vừa lúc ta cũng đang đói bụng." Ánh mắt hướng dẫn viên du lịch thèm nhỏ dãi nhìn thanh niên áo đen, gã trả lời rất thẳng thắn thành khẩn.

"......"

Da đầu thanh niên áo đen tê rần, người cũng hoàn toàn an tĩnh lại.

Mười phút sau.

Xe buýt chạy vào đường hầm trong núi, trong xe tối sầm lại.

Lạc Nhất Nhiên ngồi ở hàng thứ nhất, lại ngay trên mũ ảo thuật gia, vì thế giương mắt liền thấy đường hầm phía trước không có ánh đèn.

Đen kịt tựa như không có một chút ánh sáng.

Kítt ——

Xe đột nhiên dừng lại, Lạc Nhất Nhiên thiếu chút nữa văng ra khỏi mũ ảo thuật gia.

"Được rồi các vị. Chúng ta nên xuống xe."

Trong xe tối tăm yên tĩnh, giọng nói hướng dẫn viên du lịch vô cùng hưng phấn: "Nhanh lên nhanh lên, cuộc diễu hành nhân ngư sắp bắt đầu rồi!"

Từ "nhân ngư" mấu chốt lần đầu tiên xuất hiện trong miệng hướng dẫn viên du lịch, Lạc Nhất Nhiên đưa mắt nhìn về phía cửa xe.

"Xuống xe theo thứ tự xuống xe theo thứ tự." Hướng dẫn viên du lịch lải nhải: "Đèn trong xe  hỏng rồi, mọi người chú ý."

Có người tùy ý đáp lại một tiếng được, sau đó đứng dậy đi ra ngoài. Hạ Lãng cũng định đi ra, nhưng Lạc Nhất Nhiên khống chế ảo thuật gia kéo hắn lại.

Hạ Lãng mờ mịt nhìn về phía Lạc Nhất Nhiên trong bóng tối, hắn rất nghi hoặc nhưng cũng không nói gì.

Thẳng đến khi hầu hết mọi người đều chen chúc trên lối đi nhỏ, người đầu tiên đẩy cửa xe ra.

Rõ ràng từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài là một mảnh đen ngòm, nhưng khoảnh khắc cửa xe mở ra, từng vụn ánh sáng xanh rất nhỏ lóe lên trong mắt mọi người.

Là nước, bên ngoài xe đều là nước, mênh mông vô bờ.

Người đầu tiên đi tới cửa là một người đàn ông trung niên, hắn thấy vậy thì sửng sốt, do dự nhìn về phía hướng dẫn viên du lịch đứng bên cạnh.

Hướng dẫn du lịch nở nụ cười hiền lành: "Nên xuống xe."

Người đàn ông đã thông qua vài phó bản, quyết đoán là ưu điểm của hắn, huống chi lối xuống xe chỉ có một, mặc dù nhìn như sẽ bước vào trong nước, nhưng nói không chừng dưới nước còn có thiên địa khác.

Vì thế người đàn ông trung niên không hề do dự, một chân dẫm vào trong nước.

Dòng nước lạnh băng xuyên thấu qua quần áo bao bọc lấy chân hắn, người đàn ông trung niên hơi run run, nhưng trên mặt lại như trút được gánh nặng: "Có cầu thang." Điều này chứng minh xác thật cần đi xuống.

Những người xếp hàng phía sau cũng nhẹ nhàng thở ra.

Nhưng giây tiếp theo, người đàn ông đang đứng ở trong nước đột nhiên phát ra tiếng thét chói tai, sau đó cả người đột nhiên chìm xuống. Chỉ một giây ngắn ngủi, người đàn ông trung niên đã bị dòng nước bao phủ. Trong khoảnh khắc chìm xuống, xung quanh lặng yên không một tiếng động, máu tươi lan tràn ra mặt nước, nhưng rất nhanh vết máu cũng biến mất không thấy.

Giống như đã bị nước hòa tan.

Trò chơi còn chưa chính thức bắt đầu, một vị người chơi đã chết.

Nguyên nhân chết, không rõ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play