Edit: Nguyệt Ảnh

(Đọc truyện trên wattpad: https://www.wattpad.com/user/__nguyetanh__)

"Cho một ly trà sữa trân châu, full đường."

Thiếu niên đặt ngón tay lên quầy, phát ra tiếng động rất nhẹ. Giữa trưa ngày hè, cô gái trong tiệm trà sữa vốn đang mơ màng sắp ngủ đột nhiên giật mình, theo bản năng đứng thẳng người, dựa theo thói quen nghề nghiệp máy móc trả lời: "Vâng."

Thiếu niên trước mặt sửng sốt, sau đó cong đôi mắt nở một nụ cười nhu hòa.

Thiếu niên mặc đồng phục màu xanh trắng, làn da trắng nõn, đôi mắt sáng ngời, ngũ quan tinh xảo như vẽ nhưng hoàn toàn không có một chút cảm giác sắc bén, trông vô cùng mềm mại.

Vừa nhìn là biết một học sinh ngoan ngoãn thích giúp đỡ người khác.

Cuối cùng cũng nhìn rõ bộ dáng người trước mặt còn được nhận thêm nụ cười ngọt ngào, cô gái tiệm trà sữa đỏ mặt một chút, vội vàng cúi đầu: "Có muốn thêm đá không?"

Bây giờ là mùa hè, hầu hết đều cần thêm đá.

Cô gái đã vươn tay chuẩn bị lấy đá viên, lại nghe thiếu niên nghiêm túc nói: "Muốn nóng."

Cầm ly trà sữa có chút phỏng tay, thiếu niên chậm rãi đi xuống vỉa hè. Đây là thời điểm nóng nhất mùa hạ, ánh mặt trời chiếu trên da một hồi lâu sẽ cảm thấy đau đớn, nhưng thiếu niên lại như không có cảm giác đi dưới ánh mặt trời.

Đi được một lúc, điện thoại di động trong túi thiếu niên vang lên, cậu ném ly trà sữa uống xong vào thùng rác, sau đó cầm điện thoại lên trả lời: "Alo."

"Nhiên Nhiên à~"

Thiếu niên bang một tiếng cắt đứt cuộc gọi.

Một lát sau điện thoại lại vang lên, thiếu niên một lần nữa nhấc máy.

"Nhiên ca......" Âm thanh đầu dây bên kia vô cùng đáng thương.

"Ừ." Thiếu niên vui vẻ trả lời: "Làm sao vậy?"

"Tối nay anh có về không?" Tiếng của Hạ Lãng hưng phấn: "Nếu về mang cho em một phần mì lạnh nướng ở cổng trường được không?"

Lạc Nhất Nhiên đá hòn đá nhỏ bên chân: "Chỉ xin nghỉ một buổi chiều nên buổi tối sẽ về ký túc xá. Mì lạnh nướng vẫn cay nhiều không rau thơm đúng không?"

"Đúng đúng đúng." Hạ Lãng vui vẻ nói.

Khóe mắt Lạc Nhất Nhiên nhìn đến một chỗ, sau đó cậu nói với Hạ Lãng: "Nếu không còn việc gì anh cúp máy trước."

Hạ Lãng đầu bên kia còn chưa kịp nói chào, Lạc Nhất Nhiên bên này đã cúp điện thoại, sau đó nhìn tiệm bánh ngọt cách đó không xa, lon ton chạy tới.

Tình yêu cùng đồ ngọt không thể cô phụ, cố ý xin nghỉ nửa ngày mà không đi ăn hết phố thì quá là lãng phí.

Thời tiết nóng nực, cánh cửa trong suốt trước cửa tiệm bánh ngọt đóng lại, khi Lạc Nhất Nhiên đi tới cánh cửa tự động mở ra, sau đó một tiếng hoan nghênh đã đến vang lên.

Mùi hương thơm ngọt xông vào mũi, Lạc Nhất Nhiên không khỏi cong khóe miệng, nâng một chân lên bước vào.

Giây tiếp theo, cả người cậu biến mất không thấy.

Nhân viên tiệm bánh ngọt ngẩng đầu lên nhìn cánh cửa còn chưa có đóng lại, ngờ vực nói với đồng nghiệp bên cạnh: "Học sinh kia đâu?"

Đồng nghiệp ngẩng đầu: "Học sinh nào? Làm gì có ai tới đâu, chắc cửa bị hỏng rồi."

Nhân viên tiệm bỗng dừng lại, nghi ngờ trên mặt đột nhiên biến mất, cô nhìn cánh cửa đã đóng lại lần nữa, gật đầu: "Vậy chờ lát nữa quản lý tỉnh dậy, tôi sẽ nói với anh ấy một tiếng."

"Ừ." Đồng nghiệp đè thấp mũ xuống, sau đó cười toét miệng: "Nhất định phải nhớ nói cho hắn đấy."

Nhân viên tiệm sững người một hồi lâu, sau đó cô cúi xuống gỡ một tờ giấy ghi chú, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Vẫn nên viết ra thì hơn, bằng không đến lúc đó lại quên mất...... Quản lý cũng thật là, đoạn đường này lượng khách cũng không thấp, thuê thêm vài nhân viên không được sao, một mình mình nhiều lúc không thể lo liệu hết được ......"

Đồng nghiệp lại không hề nghe cô nói, chỉ gãi gãi cổ mình, ngón tay đẩy cổ áo sơ mi, lộ ra một chuỗi số mã hóa màu đen trên cổ ——2657.

"Thật ngứa! Thật phiền!" Đồng nghiệp lớn tiếng oán giận, sau đó không kiên nhẫn đi qua quầy thu ngân cùng cửa tự động, bước vào trong ánh mặt trời: "Còn phải bắt thêm một người nữa, phiền muốn chết!"

Nhân viên tiệm bánh ngọt không hề phát hiện, cô đang tập trung dán giấy ghi chú ở nơi dễ thấy. Trong trí nhớ của cô, cái tiệm bánh ngọt nho nhỏ này vẫn luôn chỉ có mình cô là nhân viên duy nhất.

Chỉ là trong chớp mắt, cảnh tượng trước mặt Lạc Nhất Nhiên đã thay đổi.

Cậu mờ mịt chớp mắt, nhìn vầng trăng tròn thật lớn trước mặt như gần trong gang tấc —— đây là nơi nào?

Còn chưa kịp quay đầu nhìn xung quanh, một giọng nam trong trẻo đột nhiên vang lên: "Chào mừng người chơi mới! Bây giờ chỉ cần một người chơi nữa là trò chơi có thể bắt đầu rồi."

Lạc Nhất Nhiên quay đầu lại, đôi mắt trong veo nhìn thẳng về phía "Người" đang nói chuyện.

Người nọ bắt chéo chân ngồi ở trên cành cây, tây trang màu nâu, làn da tái nhợt, mái tóc xanh sẫm chạm vai, đuôi tóc không thể tin được mọc ra những chiếc lá xanh tươi tốt. Hắn đối diện tầm mắt của Lạc Nhất Nhiên mỉm cười: "Xin chào, tôi là giám thị của phó bản người mới, cậu có thể gọi tôi là Viên Đinh tiên sinh."

Lạc Nhất Nhiên an tĩnh một lúc, sau đó cậu nghiêm túc hỏi thăm: "Là ảo giác của tôi sao? Anh hình như rất lớn."

Viên Đinh tiên sinh hơi nhướng mày: "Trẻ con thật là không biết lựa lời."

Lạc Nhất Nhiên: "......?"

Bàn tay thon dài tái nhợt của Viên Đinh tiên sinh chỉ về phía Lạc Nhất Nhiên: "Cúi đầu tự nhìn mình đi."

Trong lòng sinh ra dự cảm không tốt, mà dự cảm này đã trở thành sự thật khi Lạc Nhất Nhiên cúi đầu nhìn xuống chính mình.

Tuy vẫn còn mặc đồng phục xanh trắng như cũ, nhưng đôi tay thò ra khỏi cổ tay áo đã không còn là tay người.

Mỗi một khớp xương đều được nối bằng khớp nối hình cầu, bề mặt nhẵn mịn tinh tế, nhưng đã không có cảm xúc của làn da.

"......"

Búp bê rối.

Trong đầu Lạc Nhất Nhiên bỗng hiện lên ý nghĩ này.

Viên Đinh tiên sinh: "Sao cậu không kinh ngạc?"

Lạc Nhất Nhiên buông tay, cậu bây giờ đã trở thành một con rối nhỏ, cho nên đương nhiên biết không phải Viên Đinh tiên sinh lớn, mà là cậu thu nhỏ.

"Tôi vô cùng kinh ngạc." Lạc Nhất Nhiên trả lời hắn.

Viên Đinh tiên sinh không thích những người như Lạc Nhất Nhiên, bình tĩnh giống như đã thân kinh bách chiến trong trò chơi này. Hắn thích người chơi mới thuần túy, loại người mà khi nhìn thấy hắn sẽ sợ hãi đến thét chói tai ấy.

Nhưng rõ ràng Lạc Nhất Nhiên không phải loại người mà Viên Đinh tiên sinh thích, vì thế hứng thú hắn giảm bớt: "Hoan nghênh đến với Thế Giới Nhân*."

*世界人, để nguyên luôn

"Nơi này là một ngọn núi trong truyện cổ tích, cậu là đứa con của thỏ mẹ, đêm đã khuya, mời chạy về nhà trước khi trăng lên tới đỉnh đầu."

Viên Đinh tiên sinh khô khan nói, sau đó đứng dậy muốn rời đi.

"Đợi đã." Lạc Nhất Nhiên gọi lại hắn.

Viên Đinh tiên sinh dừng lại.

Lạc Nhất Nhiên lễ phép mỉm cười sau khi gọi người lại, nhưng bởi vì khuôn mặt búp bê quá mức tinh xảo, nụ cười này có vẻ hơi quỷ dị: "Nếu tôi không về được nhà thì sao?"

Không có nghĩ tất cả việc này có phải một giấc mơ hay không, không có náo loạn muốn phản kháng, cậu thậm chí còn muốn tuân thủ quy tắc bất thình lình này.

Kỳ quái, rất kỳ quái.

Trong lòng Viên Đinh tiên sinh dấy lên chút đề phòng.

Lạc Nhất Nhiên không nghe được câu trả lời, vì thế ngữ khí cực tốt hỏi lại lần nữa.

Viên Đinh tiên sinh nhếch môi, khóe miệng đột nhiên phân liệt ra một khe dài màu máu: "Rừng rậm trong đêm khuya rất nguy hiểm, đặc biệt là đối với thỏ con yếu ớt đáng thương."

Lạc Nhất Nhiên chỉ nhíu mày, không có bị dọa trước dị biến đột ngột của Viên Đinh tiên sinh, cậu gật đầu: "Đã biết."

Viên Đinh tiên sinh thu lại khóe miệng đang nhếch lên, hắn bĩu môi nói: "Không thú vị. Đi thôi."

"Còn một vấn đề nữa." Lạc Nhất Nhiên lại mở miệng lần nữa, ngữ khí vẫn cực tốt.

Viên Đinh tiên sinh không kiên nhẫn: "Trước khi cậu hỏi vấn đề, tôi phải nói với cậu rằng NPC chúng tôi trong loại trò chơi này không nhất thiết phải nói sự thật."

Đôi mắt hồng ngọc của Lạc Nhất Nhiên chớp chớp: "Không sao, tôi chỉ muốn hỏi, người chơi ở đây đều là búp bê rối sao?"

Viên Đinh tiên sinh cười: "Không phải."

Nụ cười Lạc Nhất Nhiên nhạt đi: "Vậy chẳng phải không công bằng với tôi sao."

Viên Đinh tiên sinh trầm mặt xuống: "Trò chơi bình đẳng với chúng sinh."

"Nhưng cơ thể tôi chỉ lớn bằng bàn tay, muốn làm bất cứ chuyện gì đều không tiện."

Viên Đinh tiên sinh hơi dừng lại, sau đó đột nhiên tới gần cậu, lá xanh ở đuôi tóc chạm vào vạt áo búp bê: "Cậu đang thử tôi."

Lạc Nhất Nhiên không thừa nhận: "Chỉ là nghi ngờ vì cảm thấy không công bằng."

Viên Đinh tiên sinh cười nhạo một tiếng, sau đó lùi lại phía sau: "Dùng con rối làm việc, sẽ không khác gì người bình thường."

Nói xong hắn sợ Lạc Nhất Nhiên lại hỏi, trực tiếp biến mất ngay tại chỗ.

"......" Nói con rối nhưng con rối ở đâu? Dùng như thế nào?

Lạc Nhất Nhiên im lặng đứng lên —— giây tiếp theo, địa phương cách đó không xa truyền đến một tiếng thét chói tai: "Đây là đâu?!"

Cùng lúc đó, một giọng nói kỳ ảo dường như vô số người đang cùng lẩm bẩm vang lên trong đầu Lạc Nhất Nhiên: 【 hoan nghênh người chơi mới tiến vào Thế Giới Nhân. 】

【 ở đây, chúng tôi sẽ luôn nhiệt tình yêu thương các quy tắc, máu tươi, la hét, tuyệt vọng, hủy diệt, báo thù 】

【 cùng với cái chết của các bạn. 】

Giọng nói ngừng lại, sau đó âm thanh của Viên Đinh tiên sinh lại lần nữa xuất hiện, rõ ràng không nhìn thấy hắn, nhưng giọng nói của hắn lại tứ bình bát ổn xuất hiện bên tai: "Màn chào đón đã xong, trò chơi của chúng ta cũng nên chính thức bắt đầu."

"Các bạn thỏ con đáng yêu, mau đứng lên chạy thôi, thỏ mẹ đã chuẩn bị sáu bộ đồ ăn và đang chờ các bạn về nhà ~"

Lạc - lớn bằng bàn tay còn đang bị mắc kẹt trên cây cao - Nhất Nhiên: "......"

Ngay khi Lạc Nhất Nhiên đang phát sầu, một giọng nói hơi khàn ở phía dưới vang lên: "Nhảy xuống."

Lạc Nhất Nhiên cúi đầu, cậu thấy một bóng đen xuất hiện dưới tàng cây từ lúc nào không hay, bởi vì ánh trăng quá sáng, Lạc Nhất Nhiên nhìn thấy rất rõ người kia.

Hắn mặc tây trang màu đen gần như không có nếp nhăn, trên đầu đội chiếc mũ ảo thuật màu đen, mà làn da đáng lẽ nên lộ ra ngoài lại quấn băng vải kín mít, khiến cho toàn bộ khuôn mặt hắn không thể nhìn được.

Chỉ có mái tóc dài màu xám nhu thuận xõa tung.

Ảo thuật gia ngửa đầu như thể đang nhìn cậu.

Lạc Nhất Nhiên không nhảy: "Con rối?"

"Đúng vậy." Giọng nói của ảo thuật gia lương bạc nhưng lại mang theo ý cười, hắn tự ý đặt cho Lạc Nhất Nhiên một cái xưng hô: "Nhảy xuống đi tiểu thiếu gia, thời gian đang rất gấp."

"Mặc dù anh cao thật đấy, nhưng nếu tôi nhảy xuống chắc chắn sẽ chia năm xẻ bảy." Sắc mặt Lạc Nhất Nhiên nghiêm túc: "Hơn nữa nếu anh là con rối của tôi, cũng tức là đồ vật thuộc về tôi, như vậy không phải anh nên gọi tôi là chủ nhân sao?"

Giọng nói của ảo thuật gia càng lạnh hơn: "Thiếu gia không cần lo lắng, tôi có thể tiếp được cậu, yên tâm nhảy đi."

Lạc Nhất Nhiên vẫn không nhúc nhích: "Tôi cảm thấy anh sẽ không tiếp được tôi."

Ảo thuật gia phát ra tiếng cười: "Không phải tôi tiếp được cậu, là chính cậu tự tiếp mình."

Lạc Nhất Nhiên lúc đó mới hiểu ra, cậu cúi đầu nhìn xuống khớp nối giữa ngón trỏ của mình, cảm giác được một loại lực kéo kỳ diệu kết nối với con rối bên dưới, lòng cậu vừa nghĩ, ảo thuật gia bên dưới liền giơ hai tay lên cao.

"Hiểu rồi, anh chỉ là một cái vỏ rỗng biết nói."

Ảo thuật gia không trả lời.

"Nhưng anh lại có ý thức của chính mình, anh còn chán ghét tôi bởi vì tôi có thể thao túng thân thể anh?" Lạc Nhất Nhiên cười cười, cậu lại ngồi xuống lần nữa, khóe miệng hơi cong lên một chút: "Tới, trèo lên cây đưa tôi xuống, động tác nhanh lên, tôi đang rất vội."

Hai chân vắt chéo, cằm hơi nâng lên, cậu chỉ dùng một chút dư quang nhìn ảo thuật gia, bộ dáng kiêu ngạo vô cùng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play